Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bẫy Văn Phòng

Bẫy Văn Phòng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322183

Bình chọn: 10.00/10/218 lượt.

ồng leo, làm như mèo mửa, chí lớn nhưng tài

mọn, quả thực chẳng hấp dẫn chút nào.

Thẩm Bồi dường như còn hơn như vậy, anh chỉ học mỹ thuật đơn thuần. Nhưng anh biết rất rõ ưu nhược điểm của mình nên thường tự gọi mình là anh thợ vẽ.

“Họa sĩ?”

Anh nhún vai nói với Đàm Bân. “Phải đẳng cấp cao hơn thì mới gọi là

“sĩ”, anh chỉ là một người bình thường, thuận tay khua đôi ba nét để

kiếm cơm thôi.”

Xem ra Thẩm Bồi “khua tay” cũng không tệ chút

nào, đầu năm 2004 anh mua một căn hộ chung cư ba phòng, hai sảnh ở bên

Đông Nhị Hoàn. Ba năm sau, theo giá thị trường, giá trị căn hộ đó tăng

gấp đôi. Gần đây, anh lại tậu thêm một chiếc Pajero 3.0, trong nháy mắt

đã trở thành tầng lớp tư sản.

Đàm Bân mải nghĩ nên ngồi thừ người, cho đến lúc Thẩm Bồi huơ huơ tay trước mặt, cô mới để ý.

“Anh làm gì thế?”

“Em sao vậy? Không vui à?”

“Không có.” Đàm Bân cố gắng thả lỏng tâm trạng.

Việc cô không muốn làm nhất là giãi bày những khó khăn, phiền muộn trong công việc của mình với người thân, bạn bè.

Cô chỉ biết lặp đi lặp lại câu trả lời này, huống hồ trên trán Thẩm Bồi

lúc nào cũng hiện rõ mấy chữ: phong hoa tuyết nguyệt, vì thế những việc

như thế này anh không thích nghe, mà có nói anh cũng chẳng hiểu.

Thẩm Bồi hồ nghi nhìn cô, ngoắc tay gọi phục vụ tính tiền.

Đàm Bân dụi tắt điếu thuốc, đưa tay nựng nựng má anh, khẽ nhìn anh, mỉm cười trấn an.

Thẩm Bồi thoải mái hơn một chút, choàng áo khoác lên vai cô, lái xe về nhà.

“Hôm nay thật sự không có chuyện gì chứ? Anh cũng chẳng ra sao, vừa nhìn thấy em nhăn mặt là lại lo loạn cả lên.”

Không có tiếng trả lời.

Đàm Bân tựa đầu vào vai anh, mơ màng ngủ.

Thẩm Bồi bất giác thở dài, quay đầu tập trung lái xe.

Làm việc cả ngày nên cả hai đều thấm mệt, về đến nhà, tắm táp qua loa rồi lên giường đi ngủ.

Đứng trước giá vẽ mười mấy tiếng đồng hồ, vận động cả ngày như vậy quả thực

rất mệt mỏi nên Thẩm Bồi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



sáng mai phải dậy sớm nên Đàm Bân không nỡ quấy rầy giấc ngủ của anh, cô tự giác ra ngoài phòng khách, nhưng lăn qua lăn lại mấy vòng mà vẫn

không sao ngủ được, dứt khoát trở dậy, đi vào phòng vẽ tranh của Thẩm

Bồi.

Theo thiết kế ban đầu, đây vốn là phòng ngủ chính của căn

hộ, nhưng vì Thẩm Bồi khăng khăng muốn sửa thành phòng vẽ nên phòng ngủ

chính lại phải chuyển sang phòng khác. Rèm cửa sổ vẫn mở, ánh trăng ùa

vào, tràn ngập căn phòng, ở góc tường có rất nhiều cây xanh, lá cây

Trích Thủy Quan Âm[4'> cao đến trần nhà, mặt lá hướng ra ngoài được ánh

trăng phủ một lớp óng ánh như dát bạc. Chủ nhân của căn phòng không lôi

thôi, bừa bãi giống như các nghệ sĩ khác, thậm chí anh còn rất sạch sẽ.

Dụng cụ vẽ và màu vẽ được cất xếp rất gọn gàng. Ở ngay giữa phòng đặt

một chiếc giá vẽ, trên mấy bức tranh sơn dầu chưa hoàn thiện phủ một tấm vải trắng chống bụi.

[4'> Hay còn gọi là cây Trích Thủy Liên, một loại cây giống cây khoai nước, xuất xứ từ vùng Quảng Đông, Quảng Tây, Tứ Xuyên.

Đàm Bân vòng tay ôm lấy hai vai rồi ngồi tựa lưng vào chiếc ghế mây, nhìn

qua ô cửa kính trong suốt kéo dài từ trần xuống sàn, toàn bộ khung cảnh

hồ nước nhân tạo chiếm tới năm mươi nghìn mét vuông của tiểu khu đập

ngay vào mắt cô, trong đáy mắt cô như phản chiếu sóng nước hồ lóng lánh.

“Từ ngày hôm nay Trình Duệ Mẫn sẽ rời khỏi công ty.” Dòng chữ ấy như đang

hiện lên trước mắt cô, tựa những ngọn đèn nổi trôi lập lờ trên mặt nước.

Kinh nghiệm thăng tiến của Trình Duệ Mẫn trong chín năm ở MPL luôn là tấm

gương để cô nghiêm túc học hỏi. Anh gần như là một huyền thoại sống của

MPL, thần tượng của nhiều nhân viên mới, với dáng người cao gầy, bộ vest sẫm màu tinh tế, phù hợp với dáng vóc, trên gương mặt lộ rõ khí chất

của một trí thức. Cử chỉ, lời ăn tiếng nói của anh luôn khiến người đối

diện cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trong công việc, Đàm Bân và anh chỉ tiếp xúc với nhau trong buổi họp doanh thu hằng tháng mà mọi người

trong công ty vẫn thường gọi đùa là “hội bóc lột”. Không chỉ có giám đốc kinh doanh của ba khu vực phía bắc, đông, nam, tất cả các giám đốc kinh doanh đều phải lần lượt đứng trước mặt anh để trả lời chất vấn.

Đàm Bân đã từng làm việc với trợ lý của Trình Duệ Mẫn, xem qua lịch trình

làm việc một ngày của anh, quả thực là hội họp liên miên, cái nọ chồng

lên cái kia, làm người khác hoa cả mắt. Những email anh gửi đa phần đều

là sau mười giờ đêm.

Tuy thường xuyên thức đêm nhưng thần sắc

của Trình Duệ Mẫn luôn rạng rỡ, tinh thần chăm chú, suy nghĩ rõ ràng,

rành mạch, các vấn đề đưa ra đều vô cùng sắc bén, thái độ lại rất ôn

hòa, chưa bao giờ khiến người khác cảm thấy tài năng của mình bị vùi

dập.

Đàm Bân đã từng gặp rất nhiều kẻ cầm lông gà làm lệnh

tiễn[5'>, mới chỉ ngồi ở vị trí lưng chừng mà đã tự cho mình là lãnh đạo, rường cột của xã hội. Cô cảm thấy những ưu điểm này của Trình Duệ Mẫn

thật hiếm có. Mọi người đều nói tiền đồ của Trình Duệ Mẫn không có giới

hạn, không có gì là anh không thể đạt được.

[5'> Câu tục ngữ ý

nói một người không biết thân phận, dựa vào cấp trên, lợi dụng uy quyền

để sai khiến việc này