
tình.
Cô đã từng một lần bị say máy bay, cả đêm ngồi trên máy bay không ngủ, kết quả là cô nôn thốc nôn tháo một trận, chỉ muốn nhảy ra khỏi cửa sổ máy
bay cho xong.
Máy bay lại lắc mạnh một lần nữa rồi bổ nhào xuống hai lần, bên trong khoang máy bay vang lên những tiếng thét kinh hoàng.
Đàm Bân cảm thấy ruột gan mình như trào ngược lên, hai mươi giây sau mới trở lại bình thường.
Trình Duệ Mẫn tháo dây an toàn, đứng dậy, cô tiếp viên tiến đến ngăn anh lại, nhìn thấy sắc mặt anh trắng bệch, cô ta quá sợ hãi, bèn đưa tay mở cửa
phòng vệ sinh giúp anh.
Cửa phòng vệ sinh đóng lại, bên ngoài không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Đàm Bân còn chưa lo xong cho mình, lại phải ép buộc bản thân tập trung vào những chuyện không liên quan đến mình.
Mấy phút sau máy bay ra khỏi tầng khí quyển đó.
Trình Duệ Mẫn từ phòng vệ sinh đi ra, mệt mỏi tựa vào lưng ghế, nhưng sắc mặt không còn khó coi như lúc nãy.
Đàm Bân để ý thấy trong mắt anh hằn lên những tia máu, đó là dấu vết của một trận nôn dữ dội.
Cô biết một số người có tĩnh mạch vùng dưới da mắt rất yếu, gặp phải áp
lực lớn, như lúc nôn, tĩnh mạch sẽ nứt toác, xuất hiện những tia máu
trong mắt.
Cô tiếp viên tận tụy với công việc tiến đến quan sát,
Đàm Bân giơ giơ ngón trỏ ám chỉ cho cô tiếp viên im lặng, sau đó ra hiệu với cô ta. Cô tiếp viên gật đầu, lấy chăn đắp cho anh.
Đàm Bân
tách những ngón tay đang nắm chặt của Trình Duệ Mẫn, để một cốc trà nóng vào tay anh, nói vẻ trách móc: “Tình trạng anh như vậy thì không nên đi máy bay. Anh có biết chuyện Bowen lần trước không? Anh ta bị cảm cúm
nặng nhưng vẫn đi máy bay, ai khuyên cũng không nghe, kết quả vừa xuống
máy bay anh ta được chuyển thẳng đến bệnh viện vì bị ảnh hưởng đến màng
nhĩ.”
Trình Duệ Mẫn không còn sức nói chuyện, anh từ từ mở mắt,
cười yếu ớt. “Nếu thế thì sao có thể nói là người trong giang hồ được?”
Khẩu khí rất bất cần.
Ánh mắt anh dừng lại ở gương mặt cô như đang tìm kiếm điều gì, có phần ngỡ ngàng, nhưng lại rất chăm chú.
Đàm Bân bị nhìn chằm chằm như vậy liền cảm thấy không được thoải mái. Những ánh mắt khác thường có rất nhiều kiểu, nhưng kiểu này thì lần đầu tiên
cô gặp, khiến lòng cô như người tuyết đứng dưới ánh mặt trời, cứ thế mà
tan chảy, không thể nào kháng cự.
Dường như cô cảm nhận được có một tín hiệu nguy hiểm đang tiến dần về phía mình.
Thật may lúc đó loa phát thanh trên đầu lại vang lên, nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn, gập bàn ăn lại…
Máy bay bắt đầu hạ cánh.
Nhân cơ hội này Đàm Bân mở mắt, kiểm tra lại dây an toàn, ngồi thẳng dậy,
tựa lưng vào ghế, cất máy tính, chỉnh lại quần áo, làm ra vẻ bận rộn.
Trình Duệ Mẫn ngắm nhìn những đường cong mềm mại của cô, mỉm cười rồi nhắm mắt.
Tiếp đó là chấn động “rầm” một tiếng, máy bay hạ cánh xuống đường băng sân bay Hồng Kiều.
Hành khách hạng thương gia không cần chờ đợi, có thể xuống trước.
Đàm Bân thu dọn hành lý xách tay, chuẩn bị đứng dậy thì Trình Duệ Mẫn giữ
cô lại. “Để tôi xuống trước, cô đợi một lúc rồi hãy xuống. Tai mắt ở sân bay rất nhiều, nếu người khác nhìn thấy cô đi cùng tôi thì không hay
cho cô đâu.”
Đàm Bân ngớ ra rồi lập tức hiểu anh.
Vụ thanh trừng lần trước khiến người như Vu Hiểu Ba câm như hến. Tại công ty,
lúc này cô vẫn chỉ thân cô thế cô. Nếu không may bị vướng vào hiểu lầm
thì sẽ không có ai giúp đỡ cô như Dư Vĩnh Lân.
Đàm Bân đưa tay ra. “Tạm biệt!”
Trình Duệ Mẫn nắm lấy tay cô, họ bắt tay nhau lâu hơn lễ nghi bắt tay thường thấy.
“Tạm biệt!” Anh nói.
Bóng chiếc áo sơ mi trắng dừng lại ở cửa máy bay vài giây rồi mất hút.
Đàm Bân cầm máy tính, cô là hành khách cuối cùng của khoang hạng thương gia từ từ tiến ra cửa máy bay.
Phía sau cô là rất nhiều hành khách hạng phổ thông, ồ ạt giẫm đạp lên cầu
tàu, thi thoảng có người vượt qua cô, cố sải bước về phía trước.
Ai ai cũng mặc âu phục, đi giày da, vội vội vàng vàng, đó là cuộc sống vô
vị của những kẻ lấy buôn bán làm kế sinh nhai, có điều người người mải
mê theo đuổi nó không biết mệt là bởi họ tin rằng nó dẫn tới vinh quang.
Sân bay Hồng Kiều thường nhiều người, ít xe. Đoàn người xếp hàng đứng chờ
taxi, bến đỗ taxi cách có năm mươi mét đường thẳng mà phải vòng vo đến
năm vòng. Đàm Bân nhẩm tính ít nhất hai trăm người còn đang đứng xếp
hàng trước cô. Cô hướng mắt tìm kiếm hình bóng của Trình Duệ Mẫn, nhìn
lướt qua mọi người, lưng ai cũng sũng ướt mồ hôi, mỗi gương mặt đều hiện rõ cụm từ: không kiên nhẫn.
Có quá nhiều người mặc áo sơ mi
trắng, nhưng không có ai mặc nó mà trông đơn giản, nhẹ nhàng như vậy. Cô nghĩ đến thân phận của Trình Duệ Mẫn, chắc chắn anh có nhiều xe công vụ đến đón nên không cần phải xếp hàng chờ đợi như cô.
Nghĩ đến điều này, Đàm Bân cụt hứng thu ánh mắt lại, sốt ruột đứng chen giữa dòng người chờ xe.
Đến Thượng Hải công tác, cô sợ nhất là chờ taxi.
Lúc cô về đến khách sạn, làm xong thủ tục ở quầy lễ tân, mang hành lý vào phòng thì đã gần mười giờ đêm.
Cô tắm qua, mở máy tính, tiếp tục làm bản báo cáo. Cô đã hứa với Lưu Bỉnh
Khang hôm nay phải gửi báo cáo cho ông ta, thất hứa khô