
nhưng đến cuối cùng vẫn phải tiếp tục bước đi. Có người vượt qua được
ngưỡng đó, về sau sống rất tốt, cũng có người không vượt qua được, mãi
chìm đắm trong đau khổ.
Người ta thường nói thời gian là phương
thuốc hiệu quả nhất. Nhưng mấy năm sau khi Đàm Bân nghĩ lại thì diện mạo của người đó đã mờ nhạt đi rất nhiều, nỗi đau nhói lòng lúc đó khiến cô hoàn toàn nghi ngờ sự bất lực của bản thân, cho đến tận bây giờ điều đó vẫn luôn gặm nhấm trái tim cô.
Cô không sợ chuột, không sợ gián, chỉ sợ dây thừng buộc gàu, sợi dây thừng đã từng cắn cô.
Máy tính vang lên một tiếng “ting”, cắt ngang hồi tưởng của Đàm Bân.
Cô đến bên chiếc máy tính.
Có một thư mới, người gửi là Lưu Bỉnh Khang, thời gian gửi thư là 2h10’.
Đàm Bân kinh ngạc nhìn chằm chằm một lúc, dường như quên mất không mở thư.
Cô không ngờ giờ này Lưu Bỉnh Khang vẫn còn xử lý thư từ. Vả lại, xem đề
mục thì rõ ràng là hồi đáp bức thư vừa nãy của cô. Cô thật sự ngạc nhiên trước tốc độ phản ứng của Lưu Bỉnh Khang.
Với vai trò của mình,
nếu nói một ngày ông ta phải xử lý trăm nghìn công việc thì có phần hơi
khoa trương, nhưng công việc thường ngày rối rắm, phức tạp, hao tổn sức
lực, tinh thần dồi dào như vậy không phải ai cũng làm được.
“Dear girl,” Lưu Bỉnh Khang viết. “Báo cáo của cô rất tốt, rất rõ ràng, chân
thành cảm ơn sự nỗ lực của cô. Nhưng có một điều tôi chưa hài lòng, đó
là việc phân tích đối thủ cạnh tranh, rõ ràng là cô và đội của cô đều
chưa có mong muốn mãnh liệt tìm hiểu đối thủ cạnh tranh của mình. Như cô đã biết, không tìm hiểu tình hình của đối thủ cạnh tranh, cũng như
trong chiến tranh chỉ biết mình mà không biết địch thủ thì chỉ có 50% cơ hội chiến thắng. Vì vậy tôi cho rằng cô phải xem xét lại tất cả mọi cơ
hội kinh doanh.”
Đàm Bân vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, cô không biết nên đối phó thế nào với lời chất vấn này.
Trong báo cáo có mấy trang PPT, là phương án kỹ thuật đối phó với đối thủ
cạnh tranh trong trường hợp xấu nhất, cô đã tỉ mỉ phân tích và so sánh.
Lưu Bỉnh Khang vẫn không hài lòng, Đàm Bân chỉ có thể nghĩ rằng ông ta
muốn biết thêm thông tin ngoài thông số kỹ thuật.
Nhưng ngoài
thông số kỹ thuật, có rất nhiều chuyện không thể nói rõ bằng giấy trắng
mực đen được, cũng không thể dùng cách thông thường để đạt được. Điều
quan trọng là, khi Trình Duệ Mẫn vẫn còn tại vị, anh không hoàn toàn để
tâm đến những số liệu này. Đàm Bân nhớ anh đã từng nói, phân tích đối
thủ cạnh tranh hiệu quả nhất là xây dựng trên quỹ đạo thu thập thông tin toàn diện.
“Trong chiến tranh, thu thập thông tin tình báo
thường dựa vào thủ đoạn nào? Đó chính là dựa vào gián điệp thâm nhập vào lòng địch.” Anh tự hỏi, tự trả lời. “Các bạn đừng để não nghiêng về
phía trên, đó là nhiệm vụ của bộ phận phát triển chiến lược. Trong kinh
doanh, tìm hiểu đối thủ là việc nên làm, nhưng không được mang chiến
thắng của mình ký gửi ở sai lầm của đối thủ. Nếu bạn có tinh thần như
vậy, tại sao không tập trung tìm hiểu khách hàng của chúng ta, tìm điểm
yếu thật sự của họ, giúp chúng ta giải quyết tốt yêu cầu của phương án
tiếp cận khách hàng?”
Nhưng Đàm Bân không thể trả lời Lưu Bỉnh Khang như vậy, đây rõ ràng là phong cách của thời Trình Duệ Mẫn.
Tất nhiên cô cũng không thể nói, cô không làm được.
Ngày đầu mới là nhân viên của MPL, cô đều phải trải qua những bài học tẩy
não, tóm tắt lại hai câu, một là: “I will not complain”, hai là “Never
say never”.
Đàm Bân cười thầm, hai câu này đúng là một liều thuốc phiện, có thể dịch nôm na là, đừng bao giờ nói không với lãnh đạo công ty.
Cho nên cô do dự, rồi chầm chậm gõ bàn phím.
“Sir, lời nhắc nhở của ngài vô cùng đúng lúc. Đây là điểm yếu của chúng tôi,
tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này và thử phân tích nguyên nhân cơ bản,
theo hiểu biết của cá nhân tôi, do mô hình kinh doanh của chúng ta,
chiến lược tập trung trọng điểm là Customer First và Win Together[12'>
nên giám đốc kinh doanh của chúng ta và cả tôi đều không thật sự ý thức
được tầm quan trọng của việc biết người biết ta. Tôi sẽ ghi nhớ ý kiến
của ngài và sẽ đưa nó vào kế hoạch phát triển năng lực toàn đội trong
nửa năm. Một lần nữa cảm ơn lời nhắc nhở của ngài.”
[12'> Có nghĩa: Ưu tiên khách hàng số 1 và cùng chiến thắng.
Chỉ một đoạn ngắn như vậy mà cô sửa đi sửa lại không biết bao lần, mất rất nhiều thời gian để cân nhắc từng câu, từng chữ.
Lời chất vấn của Lưu Bỉnh Khang không chê vào đâu được, tài liệu giảng dạy
MBA tiêu chuẩn cũng đã nói như vậy. Trong môn chiến lược quản lý doanh
nghiệp có một chương nói rõ về việc phân tích đối thủ cạnh tranh. Nhưng
trong thâm tâm, cô lại tán thành phương pháp của Trình Duệ Mẫn.
Trước tiên phải “tu thân tề gia”, sau mới “bình thiên hạ” được. Vả lại công
ty cũng như con người, đều có điểm mạnh và điểm yếu, hướng về tính thực
tế, tránh sai lầm luôn là nguyên tắc cơ bản. Nhưng mỗi lần thay đổi
triều đại, quy củ và con người cũ lập tức bị phủ định và lật đổ, dường
như đó là quy tắc bất thành văn, nếu không thì không thể chiêu mộ người
mới. Vì thế thái độ nhận lỗi của cô là rất tố