Old school Swatch Watches
Bẫy Văn Phòng

Bẫy Văn Phòng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323352

Bình chọn: 7.5.00/10/335 lượt.

n số.

Cô nghe điện: “Chào anh!”

“Tôi cứ chờ điện thoại của cô. Khiến người khác khổ sở chờ đợi không phải là một thói quen

tốt.” Giọng nói của Trình Duệ Mẫn vang lên trong điện thoại, nghe rất

trầm ổn.

Không hiểu sao Đàm Bân đột nhiên thấy vui mừng.

“Tôi đâu có đồng ý với anh bất cứ chuyện gì?” Cô vui vẻ cười. “Mà tôi không còn ở Thượng Hải nữa rồi.”

“Bây giờ cô đang ở đâu?”

“Bắc Kinh.”

Trình Duệ Mẫn trầm ngâm, một lúc sau mới thở dài, nói: “Thật không may.”

Đàm Bân tiếp lời: “Anh về Bắc Kinh đi, anh muốn tiêu tiền thì nhiều cơ hội lắm.”

Phía đầu máy bên kia vang lên tiếng cười lớn. “Đúng vậy, không có cơ hội thì phải tạo cơ hội, vậy được, chúng ta sẽ gặp nhau sau.”

“Vâng!”

Đàm Bân ngắt điện thoại, mở khóa, chuẩn bị đi thì điện thoại lại reo, là

tin nhắn của Thẩm Bồi, chỉ vẻn vẹn ba chữ: “Mau về nhà.”

Cô lẩm bẩm: “Giục gì mà lắm thế, thật đáng ghét!”

Đường đã tắc lại gặp phải mấy tay gà mờ chậm chạp tập lái, thật khó tránh khỏi bực bội.

Đàm Bân gặp phải một gã âu phục, đi giày da lái chiếc Buick Regal. Khi cô

vượt qua xe gã, gã giơ ngón tay thối hướng về phía cô. Cô tức giận nhưng không có nơi nào để xả, đành chửi thề mấy câu, đá vào cửa xe, bực tức

với chính mình. Cô nghiến răng thề từ nay về sau sẽ không bao giờ lái xe vào giờ cao điểm nữa.

Khi cô đỗ xe xong xuôi thì khu phố cũng

đã lên đèn, cô phóng tầm mắt nhìn ra xa, bầu trời phía tây chỉ còn lại

một dãy màu đỏ mờ ảo, phía trước nhà nhà đã sáng đèn, tạo nên một thứ

ánh sáng lóng lánh đẹp mắt.

Cô ngẩng đầu tìm kiếm, quả nhiên từ cửa sổ căn nhà thân yêu của cô đang hắt ra ánh đèn vàng ấm áp.

Đàm Bân mỉm cười, cô nghĩ đây là cảm giác ấm áp quen thuộc.

Cô nhớ lại hồi cấp ba, mỗi lần tự học buổi tối, cô vừa đói vừa mệt, chỉ có ánh đèn hắt qua khung cửa sổ hối thúc cô nhảy một bước ba bậc cầu

thang, vì cô biết chắc rằng trên bàn ăn đang bày sẵn những món ăn cô yêu thích, chờ cô về.

Cô gõ cửa. “Em về rồi, mở cửa cho em!”

Thẩm Bồi lên tiếng, đáp lại tiếng gọi của cô, khiến cô có chút ngạc nhiên.

Anh đã hoàn toàn thay đổi phong cách so với thường ngày, mái tóc đã được

cắt ngắn, sát da đầu, áo phông Polo trắng, quần jean rách rưới, chỗ đùi

lỗ chỗ những vết thủng cứ như bị côn trùng cắn.

Bỏ qua những đặc điểm của một nghệ sĩ thì đây là một kiểu thời trang cực kì thoải mái,

hơn nữa nó làm toát lên những đường nét tinh tế, phong lưu, đa tình trên gương mặt anh.

Đàm Bân ngồi xuống thay giày, nhân tiện giơ ngón tay chọc vào những lỗ rách trên quần anh, tủm tỉm cười rồi cứ thế cười to.

Thẩm Bồi nắm chặt tay cô. “Đồ lưu manh, chiếc quần jean này anh mặc được

mười hai năm rồi đấy, không được nghịch lung tung! Di vật văn hóa đấy,

hiểu không?”

Đàm Bân xoa đầu anh, không nhịn được cười. “Chả

trách các anh đều thích để tóc dài, có xấu đến mấy cũng cố chịu đựng.

Hóa ra, khi không còn để tóc dài, các anh cũng chỉ là người bình thường

thôi, cái gì mà vượn đội mũ người, bây giờ thì em đã hiểu tại sao.”

Thẩm Bồi không nói năng gì, chỉ cúi xuống nhìn cô, biểu hiện càng có vẻ nghiêm trọng.

“Giận rồi à?” Đàm Bân vuốt ve mặt anh, thả lỏng người.

Bất thình lình Thẩm Bồi nắm chặt lấy vai cô, ấn cô vào cửa, đồng thời túm

hai cánh tay cô, trói ra phía sau, một tư thế vô cùng ám muội.

“Đúng, anh giận đấy.” Anh nói. “Hậu quả rất nghiêm trọng.” Một bàn tay đầy ham muốn khác lướt khắp người cô. “Nhóc con, tối nay anh sẽ cưỡng hiếp rồi

giết em.”

Đàm Bân ngứa ngáy, gục trên vai anh mà cười không ra

tiếng. Thẩm Bồi dứt khoát gập người, bế thốc cô lên, hướng về phía phòng ngủ.

Đàm Bân giơ chân định đá vào lưng anh. “Này, đừng đùa nữa, mau bỏ em xuống!”

Một chân Thẩm Bồi đá vào cửa nhà vệ sinh để mở ra, Đàm Bân hoảng sợ khi

nhìn thấy hai lúm đồng tiền thường ngày khó thấy trên má Thẩm Bồi.

Cô biết tình hình không hay chút nào, không hề có lời cảnh cáo, người vẫn

còn mặc nguyên quần áo, cô đã thấy mình rơi tõm xuống bồn tắm.

Hơn nữa, anh chẳng báo trước mà đột ngột mở vòi hoa sen khiến cô ướt hết cả người.

Đàm Bân hét lớn, vừa định đưa tay lên che mặt thì Thẩm Bồi đã nhảy vào bồn

tắm, vừa cười vừa giữ chặt tay cô, cầm vòi hoa sen, cố tình phun nước

lên khắp người cô. Đàm Bân vừa cười vừa thở, cô quay qua quay lại vật

lộn dưới thân thể anh, được một lúc thì người cô mềm nhũn, không còn

chút sức lực. Khỏi phải nói cả bộ quần áo nhạt màu của cô ướt sũng, bó

chặt lấy thân thể, làm lộ rõ nội y.

Thẩm Bồi vội vứt vòi hoa sen, đôi môi lập tức thế chỗ. “Ai là khỉ? Hả?”

Trong chốc lát thân thể Đàm Bân như hóa đá, cơ hồ lắc lư theo cánh tay anh.

“Nói đi!” Anh vẫn tiếp tục làm khó cô.

“Anh ức hiếp em…” Đàm Bân cuộn tròn hai chân, giọng nức nở.

Thẩm Bồi lập tức thấy đau lòng, bế cô ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc ướt sũng của cô sang hai bên.

“Sao anh lại ức hiếp em được chứ? Anh đâu nỡ…” Anh khẽ cười.

Đàm Bân nhắm mắt lại, cô cảm thấy đôi môi anh mềm mịn như lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua lông mày cô, môi cô, má cô, cổ cô…

Hơi ấm từ thân thể anh xuyên qua lớp quần áo bên ngoài truyền đến da thịt

cô, còn quyến rũ hơn da thịt chạm vào nhau khiến c