
ô mê mẩn. Cô mở mắt,
mới đầu cô gần như không tìm thấy điểm tựa. Dòng nước ào ào đổ xuống,
rồi trong làn hơi nước mờ ảo, cô nhìn thấy gương mặt Thẩm Bồi.
Đôi mắt dày đặc hơi sương của Thẩm Bồi đen láy khiến người khác phải kinh
ngạc, mái tóc ướt sũng, từng giọt nước không ngừng rơi xuống, chảy xuống đôi lông mày đen tuyền, xuống hàng mi rưng rưng, xuống mí mắt cong cong tuyệt đẹp của anh…
Cô thở gấp, hình như phổi cô đã mất đi chức năng hô hấp. Trong sự đau nhói nóng bỏng đó, cô cảm thấy Thẩm Bồi đã tiến vào.
“Bân Bân, nói đi, nói em là của anh, nói em yêu anh…” Giọng nói của anh truyền đến tai cô.
Đàm Bân mở miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Từ trước đến nay, cô không nói ra được câu đó nhưng lại ham muốn cơ thể
đang đứng trước mặt mình. Bất cứ lúc nào Thẩm Bồi cũng rất ấm áp, ở anh
luôn có mùi vị của mặt trời và tự nhiên, làn da trơn bóng, khí huyết và
sinh lực dồi dào. Cô thậm chí không đành lòng nhắm mắt.
Cuối
cùng, Thẩm Bồi dang tay, ôm chặt lấy cô. Gương mặt đầy kích thích và dục vọng của anh hiện rõ sự đau đớn thống khổ, dường như anh đang cố dồn
hết sức lực, khiến hai người siết chặt nhau hơn.
Đàm Bân choáng váng, không suy nghĩ được gì, tế bào thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng đứt phựt.
Như có một luồng điện chạy qua người, Thẩm Bồi thở hắt ra một tiếng, sau đó toàn thân mềm nhũn, như lúc linh hồn anh thoát ra khỏi thể xác.
Ham muốn thể xác như một cơn lốc xoáy, đến nhanh mà đi cũng nhanh, để lại
cảnh tượng đổ nát sau lưng. Đàm Bân chau mày, nhìn nhà vệ sinh sau vụ
tai nạn, cô không biết nên bắt đầu dọn dẹp từ đâu.
Quần áo của hai người đều ở trong bồn tắm, nước chảy lênh láng trên sàn nhà, tấm thảm lau chân cũng ướt sũng.
Cô lớn tiếng nói: “Thẩm Bồi chết tiệt, đến đây lau sàn đi!”
Thẩm Bồi kéo tấm chăn mỏng trùm đầu, vờ như không nghe thấy.
Đàm Bân trèo lên giường, véo tai anh, anh chẳng còn chút sức lực nào, yếu
ớt nói: “Em thật độc ác, anh đã bị ép khô rồi, không nhúc nhích được
nữa, để đấy mai anh lau, được không?”
Đàm Bân gắt lên: “Ngày mai anh sẽ biến đi từ sáng sớm tinh mơ rồi, anh lừa ai chứ? Không được!”
Thẩm Bồi lại ra điều kiện: “Ăn cơm đã, được không? Anh đói muốn chết.”
Lúc này Đàm Bân mới sực nhớ, lúc vừa bước vào nhà cô thấy trên bàn đã bày
sẵn mấy đĩa thức ăn, còn bày thêm mấy cái bát sứ giữ nhiệt. Cô chạy lại
xem, quả nhiên là mấy món ăn thường ngày, xem chừng rất ngon.
Đàm Bân nghi hoặc, kinh ngạc hỏi: “Anh nấu đấy à? Lẽ nào hôm nay mặt trời mọc ở phía tây?”
Thẩm Bồi mặc xong quần áo bước ra, đột nhiên tỏ ra giận dữ: “Không phải, mua ở ngoài.”
“Hey, em biết mà, bàn tay anh có bao giờ đụng vào nước Dương Xuân[7'> đâu cơ
chứ, sao có thể đột ngột thay đổi tâm tính thế được? Không đúng…” Đàm
Bân đột nhiên thấy nghi ngờ. “Hai hôm nay trông anh lạ lắm, chẳng có gì
mà lại tỏ vẻ ân cần, chắc chắn không phải chuyện hay ho gì. Anh đang có
âm mưu gì hả?”
[7'> Nước tháng Ba, dòng nước suối trong mát chỉ có riêng trong tháng Ba, chỉ những cô gái con nhà giàu có không biết nội trợ.
“Xì, đúng là tiểu nhân.”
“Nói thật đi, nói thật còn được khoan hồng, có phải anh đã làm gì không phải với em?”
“Haizz, chả trách người xưa nói tiểu nhân khó dạy. Thẩm Bồi thở dài. “Không
phải sắp đến sinh nhật của em rồi sao? Anh không thể ở bên em, chỉ muốn
chúc mừng em trước. Chúc mừng, hiểu không?”
Đàm Bân chớp chớp
mắt, không trả lời, ngồi xuống uống hết nửa bát canh, sau đó nói, giọng
buồn buồn: “Em không tổ chức sinh nhật nữa đâu. Sau hai mươi lăm tuổi sẽ không tổ chức sinh nhật nữa.”
“Hừm?” Thẩm Bồi cắn đũa, hỏi. “Tại sao?”
“Ngày ngày ôm mốc ba mươi mà sống thì có gì hay ho mà chúc mừng cơ chứ?”
“Đừng tự lừa dối mình, em không tổ chức sinh nhật thì tuổi ba mươi cũng cứ
đến, không phải sao?” Anh nói không sai nhưng từng tiếng như cứa vào tim cô, vì sự thật mất lòng, lời nói chân thật luôn khiến người nghe khó
chịu.
Đàm Bân chán nản chẳng buồn nói nữa, vô thức gắp mấy cọng
rau xanh, định cho vào miệng thì cô nhìn vào bức tường phía sau bàn ăn,
trên đó có nhiều hơn một thứ so với bình thường.
Cô “a” lên một
tiếng, đứng dậy tiến về phía bức tường. Hóa ra trên bức tường trống ban
đầu đã được treo thêm bốn bức tranh sơn dầu, ngoài bức “Gió xuân” cô đã
từng xem, còn có ba bức mới với phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng
người mẫu trong tranh lại có khuôn mặt rất giống nhau.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại. “Đây là cái gì?”
“Thật không đơn giản chút nào, cuối cùng em cũng chú ý đến, đây là lý do anh
bận rộn suốt một tháng nay, hôm nay suýt nữa thì anh đập búa vào ngón
tay.” Thẩm Bồi kéo cô từ phía sau. “Quà của anh. Chúc em sinh nhật vui
vẻ!”
Đàm Bân đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên bề mặt bức tranh sơn dầu, cô xúc động đến nỗi không nói được lời nào.
“Đây là một bộ, em có thấy gì không?”
“Người mẫu trong tranh có tuổi đời khác nhau?” Đàm Bân đoán bừa.
“Đúng, em xem, baby, anh đã minh họa cho cuộc đời em.” Thẩm Bồi chỉ tay về
phía bức tranh cuối cùng, hình ảnh một người phụ nữ với những nét thăng
trầm được che giấu rất kĩ nơi hàng chân mày, đô