Disneyland 1972 Love the old s
Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc

Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322340

Bình chọn: 8.5.00/10/234 lượt.

đau đớn kịch liệt, anh vội vàng gọi: "Ân Ân. . . . . ."

"Đừng gọi tôi nữa, không cho phép anh gọi tôi như vậy, anh có nghe thấy

không!" Cô bịt chặt lỗ tai lại, kích động hét lên."Anh đi đi! Anh đi

ngay bây giờ đi!"

"Không, lời của anh còn chưa nói hết ——" Hai tay anh giữ chặt bả vai của cô lại, ngăn tâm tình đang kích động của cô lại.

"Tôi không muốn nghe, có được không?" Bị anh đụng chạm, hơi thở của anh

khiến cho trái tim cô cứng lại, loại cảm giác đó đối với cô mà nói, là

một loại hành hình, một loại giày vò.

Ân Đệ chợt có cảm giác

tuyệt vọng, khuôn mặt anh tuấn trước mắt này, là một loại kịch độc làm

cho người ta mỉm cười ở dưới cửu tuyền; mà cánh tay nhẹ đỡ lấy bả vai

của mình, là nút buộc dây thừng của đao phủ thủ, đang chuẩn bị quàng lên cổ của cô kéo lên. . . . . .

"Anh đi đi, tôi vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại anh." Cô cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, kiên quyết gạt tay của anh ra.

"Đây không phải là lời thật lòng của em." Anh nói một câu đánh trúng điểm yếu của cô.

Ân Đệ ngẩn người, từ trong suy nghĩ hoảng loạn tỉnh lại, khiến cho cô thẹn quá hóa giận, "Anh cho rằng người đàn bà nào cũng sẽ khuất phục ở trong lòng của anh, say đắm quấn lấy anh sao?"

"Anh không cần những người đàn bà khác, anh chỉ muốn em."

"Anh đừng mơ tưởng!"

"Nghĩ như thế nào là việc của tôi." Ân Đệ gào lên

"Tôi nói cho anh biết, tôi, tôi không muốn anh! Đây là chuyện mà tôi có thể

quyết định, đúng chứ ?. Tôi tự biết phán đoán suy nghĩ của mình."

Nói xong, cô còn trợn mắt lên nhìn anh, "Thì ra là loài bò sát còn có một đặc trưng, đúng là da mặt dày!"

"Loài bò sát ? Da mặt dày?" Anh cau mày.

Nhìn anh đang cố gắng suy tư " loài bò sát, da mặt dày", bộ dạng này của anh thật là, coi như biết rõ bây giờ không phải là thời điểm để cười, nhưng Ân Đệ thật sự không thể nhịn được cười.

Điểm chết người là, Ân Đệ chợt bắt đầu cảm thấy anh cũng có một mặt đáng yêu !

Đáng yêu, nhưng không thể tùy tiện yêu . . . . . .

Đêm đó, sau khi anh rời đi, Ân Đệ lại mất ngủ.

*****************ta là đường phân cách.

Hôm sau.

Lúc Ân Đệ đang làm trong siêu thị, chợt nhận được điện thoại của quản lý của nhà hàng Long Phượng.

Khiến cho Ân Đệ kinh ngạc chính là, quản lý gọi tới là muốn "mời" cô đi làm lại!

"Ân Ân, thật ra thì tôi cũng biết nỗi oan uổng của các cô, chỉ là lúc đấy

tôi cũng có nỗi khổ tâm không thể nói ra, cô cũng không nên để ở trong

lòng, tối nay nhất định cô phải đi làm lại đấy."

"Quản lý, tôi. . . . . ."

"Cứ như vậy, buổi tối gặp lại."

"Này này, còn có A Mỹ cô ấy. . . . . ." Ân Đệ chưa kịp hỏi vấn đề này, điện thoại đã cúp.

Ân Đệ cảm thấy trong lòng rất buồn bực, quyết định xin về trước đến nhà hàng xem tình hình một chút.

Tôi hôm đó, trở lại nhà hàng, xác định A Mỹ cũng đã được đi làm lại, cô nhịn không được mà nở ra nụ cười.

Nhưng mà thái độ của quản lý lại quay ngoắt 180°, khiến cho cô cảm thấy nghi ngờ.

"Ân Ân, cô chắc không phải là loại người dễ ghi hận chứ? Mong cô hãy ở lại, bình thường tôi đối đãi với cô cũng không kém, cô cũng đừng làm hại tôi mất luôn chức quản lý này nha."

Ân Đệ không hiểu ông ta đang nói gì, "Quản lý, tôi không có ghi hận cái gì, tôi thật sự không biết ông

đang nói cái gì, tôi tại sao lại hại ông mất việc?"

"Là phía trên giao phó xuống, nếu như tôi không giữ được cô ở lại làm việc, vậy thì

tôi cũng chờ mà rời đi đi." Quản lý xụ mặt xuống nói.

"Phía trên?"

"Chính là giám đốc Lâm ( chủ nhà hàng), nhà hàng này sau lưng còn có một ông

chủ khác chống lưng." Quản lý giật lấy khóe miệng cười khổ, "Ân Ân, cô

đừng trêu chọc tôi, rõ ràng là cô tìm bạn ra mặt, tìm giám đốc Lâm tố

cáo tôi, tôi thật sự không nghĩ ra bạn của cô lại có khả năng, khiến

giám đốc Lâm thận trọng thế này."

"Đúng vậy, Đúng vậy, Ân Ân thật không đơn giản đâu! Sau này chúng ta uất ức phải dựa vào cô để khiếu

nại!" Trân Trân nữ vương bát quái cũng tới chen vào một chân.

"Tôi. . . . . . Tôi cái gì cũng chưa có làm mà, tôi không biết mọi người đang nói tới ai, hơn nữa tôi càng không cáo tố việc này cho người khác. . . . . ." Ân Đệ đột nhiên nghĩ đến một người ——

Mạnh Đình? Là anh sao?

Nghi vấn như vậy cứ quấn lấy cô cả tối, cho đến khi sắp đến giờ tan tầm, Mạnh Đình tự nhiên xuất hiện.

Anh dáng người đẹp trai cao ráo, sớm đã khiến cho người trong nhà hàng ấn

tượng, xuất hiện lại lần nữa, càng thêm khiêu khích khiến mọi người

không ngừng xôn xao.

Quản lý vừa nhận ra là Mạnh Đình, lập tức

chạy lên trước cười nói, "Tổng giám đốc Mạnh ngài khỏe chứ, hoan nghênh

hoan nghênh! Ngài là ——"

"Tôi tới đón Ân Ân." Trả lời đúng một câu, Mạnh Đình không nhìn mọi người tập trung ánh mắt, trực tiếp đi về phía Ân Đệ.

Cô đã sớm mắt trừng miệng há hốc.

"Anh. . . . . ." Anh tới đón cô?

"Còn chưa có tan việc sao?" Anh hỏi.

"Tan việc, tan việc rồi!" Quản lý vội vàng trả lời."Ân Ân, cô nhanh đi thay đổi quần áo, đi cùng với tổng giám đốc Mạnh đi."

Ân Đệ không nhịn được liếc quản lý một cái. Ông ta có thể có quyền đuổi

việc cô, nhưng cũng không có quyền thay cô quyết định mọi việc chứ?

"Đi thôi. Anh. . . . .