
thấy anh, trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ sợ hãi sâu sắc. (Vô
Vi: tèn tén ten… hai anh chị lần đầu gặp mặt, vỗ tay nào *clap clap clap*)
Anh biết rõ một giây sau, cô gái kia tuyệt đối sẽ vừa
xoay người chạy trốn, rồi kêu to làm cho tất cả mọi người phát hiện ra anh, mà
anh cũng bất lực không thể ngăn cản chuyện sắp phát sinh, cho dù anh muốn mở
miệng gọi cô đừng lên tiếng cũng không còn sức.
A… Chết thì chết đi! Ai mà không phải chết chứ? Chỉ là
thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Hạ Anh Đông nhắm mắt lại, không hề giãy giụa, nhưng mà
đợi trong một lúc lâu, anh lại không nghe thấy tiếng thét với cấp độ chói tai
như trong dự liệu, cũng không có nghe được tiếng bước chân hốt hoảng chạy trốn,
anh mở mắt ra, trông thấy cô gái lớn mật kia đang đi về phía anh.
Anh không khỏi giễu cợt hỏi: “Cô không sợ chết sao?”
Người thông minh đều hiểu được khi nào nên khoanh tay đứng nhìn, mới có thể bảo
toàn tính mạng.
“Sợ…” Thanh âm của cô đang run rẩy, tay nắm chặt lấy y
phục cũng bởi vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch, đủ để biết là cô có bao nhiêu
khẩn trương cùng sợ hãi.
Đã như vậy, vì cái gì cô lại không xoay người chạy
trốn chứ? “Vậy cô còn không đi!” Nếu như đến đây là một nam nhân khoẻ mạnh
cường tráng, thì anh có thể còn có một tia hi vọng. Nhưng trước mắt cô lại
rất thấp, thân thể lại mảnh mai như vậy, căn bản không thể trợ giúp anh.
“Anh, anh chảy thật là nhiều máu, nếu như tôi đi…. Anh
có thể sẽ chết.” Vừa rồi ở bên ngoài, vì cô trông thấy trên mặt đất còn lưu lại
vết máu chưa bị nước mưa rửa trôi, mới tìm được đến nơi này, thoạt nhìn anh
tương đối suy yếu, nhất định là chảy không ít máu.
Hạ Anh Đông nở nụ cười mỉa mai, cố ý làm bộ như không
quan tâm.“Vậy thì như thế nào? Đi đâu về đâu, cuối cùng cũng sẽ chết thôi, nếu
như hôm nay sẽ chết, tôi cũng nên tiếp nhận.” Tuyệt không liên lụy người vô
tội. “Cô đi nhanh đi!”
Thấy anh không thể gây nguy hiểm cho mình, tay Mạc Tử
Nhân rốt cục cũng hơi buông lỏng, tầm mắt nhìn thẳng anh, giống như là đang suy
nghĩ điều gì đó, qua một hồi lâu rốt cục hỏi: “Anh muốn báo cảnh sát, hay là
gọi xe cứu thương?”
“Không cần…. Cô đi đi! Nhanh lên!” Bây giờ anh nói
chuyện rất khó khăn, anh nhất định phải bảo tồn một chút thể lực, còn sống thì
còn có hy vọng, mặc dù không lớn lắm….
Cô cũng rất muốn đi a! Nhưng là….
Cho dù không sợ nam nhân trước mắt, Mạc Tử Nhân vẫn
như cũ sẽ khẩn trương, bởi vì thân phận hắc đạo của anh!
Thôn này của bọn họ thường xuyên có người của hắc đạo
đến thu phí bảo hộ, buổi tối còn có người tụ tập đua xe hoặc là ẩu đả, mà rõ
ràng cảnh sát biết mà không quan tâm, luôn nói không có xảy ra án mạng là tốt
rồi, cuối cùng làm cho mọi người đều trở nên lạnh lùng, chuyện nhà ai người ấy
lo.
Cô lại rất chán ghét hắc đạo, chán ghét những người không
học vấn không nghề nghiệp này, suốt ngày chỉ biết
quát tháo, đánh nhau, ức hiếp người khác, nhưng trước mắt anh ta bị đánh đến
mặt mũi bầm dập, trên người còn có nhiều chỗ vết chém, nếu như cô thật sự thấy
chết mà không cứu, tâm sẽ không yên.
Aiz! Đều do hôm nay cô cùng bạn bè đi ăn mừng chuyện
thi đậu đại học mà về muộn, nếu không sẽ không gặp phải chuyện này. Thôi! Coi
như để ăn mừng cô thi đậu, mỗi ngày làm một việc thiện cũng tốt lắm.
Không thể báo cảnh sát, không thể vào bệnh viện, bác
sĩ Trần lại không nhận bệnh nhân không rõ lai lịch, xem ra đành phải mang anh
ta về nhà thôi.“Anh có đi được không?”
“Không cần phải để ý đến tôi! Không cho phép báo cảnh
sát, cũng không cần gọi xe cứu thương! Cô đi đi!”
“Anh là hắc đạo sao?”
“Đúng vậy!” anh cho rằng nếu biết thân phận của anh,
có thể làm cho nữ sinh này sợ mà bỏ đi.
“Tôi ghét nhất hắc đạo!”
“Vậy cô vì cái gì mà còn không mau đi đi?”
“Bởi vì…. Bỏ mặc anh, tôi sẽ rất bất an! Tôi dẫn anh
về nhà.” Dù cho đang sợ hãi muốn chết, nhưng liên quan đến mạng người, cô không
dám khinh thường.
“Cô nói cái gì?” anh nghe không hiểu, còn tưởng rằng
do đầu óc của mình không tỉnh táo mà nghe lầm.
“Mẹ tôi là y tá, có thể xử lý được thương thế của anh”
Cô đột nhiên hai tay nắm chặt thành quyền, hít thở mấy hơi thật sâu, sau đó
từng bước đến gần anh, bất đắc dĩ nói: “Tôi căn bản không muốn cùng những người
như anh có bất kỳ liên quan gì, nhưng thấy chết mà không cứu không phải là bản
tính của tôi, có thể giúp được bao nhiêu thì cũng nên giúp đi!”
“Cô không sợ rước họa vào thân sao?” Phản ứng của cô
làm anh cảm thấy rất kinh ngạc.
“Yên tâm, tôi sẽ chạy trốn rất nhanh.” Ý là tình huống
không đúng, cô tùy thời cũng sẽ bỏ hắn lại, hoàn toàn không cần phải bộc lộ sự
can đảm giả tạo.
Hạ Anh Đông cười cười, nhìn thấy cô muốn đỡ anh dậy,
trào phúng nói: “Căn bản là cô gánh không nổi tôi đâu, cô đi nhanh đi!”
“Không cần phải bảo tôi đi hoài như thế!” Thật vất vả
cố lấy thêm dũng khí, có trời mới biết bình thường muốn cô làm
chuyện này có bao nhiêu khó khăn, mà người đàn ông kia hết lần này tới lần khác
khiêu chiến cô, làm cô cảm thấy không thể nhịn được nữa.
“Anh nghĩ rằng tôi nguyện ý sao? Tôi căn bản nghĩ cũng
không ngh