
ông phải là không có sao?” anh
hảo tâm nói rõ cho cô hiểu
“Không cần anh quản! Đi nhanh lên a!” Tính nhẫn nại
của cô đã hết, tức giận kéo đến, cô thật muốn đem anh ném ở ven đường.
“Cô bé, ta tên là A Đông, còn cô bé tên gì?” Đáng
chết, đầu bắt đầu choáng váng, bước chân cũng trở nên càng lúc càng loạng
choạng.
“Tôi đã mười bảy, không nhỏ!”
“A, thất kính, thất kính, xin hỏi tôn tính…… Đại
danh?” Không xong! Anh thật nhìn không ra người trước mắt……
“Không liên quan đến anh…… A!” Mạc Tử Nhân còn chưa
nói hết, nam nhân bên cạnh đã chống đỡ hết nổi, ngã xuống đất, điều này làm cho
cô trợn tròn mắt. Chỉ còn khoảng mười mấy bước chân, sao anh không thể kiên trì
thêm chốc lát chứ?
Đáng giận a!
“Uy! Tỉnh a! Anh không chính mình đi, tôi liền đem anh
ném ở nơi này a? Uy!” cô dùng sức đẩy anh, đánh anh vài cái, nhưng không thấy
hiệu quả. Anh vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
Làm sao bây giờ?!
Chẳng lẽ đem anh ném ở nơi này sao? Thật vất vả mới đi
đến được đây, cũng còn một khoảng ngắn…. Mạc Tử Nhân nhìn mặt anh tái nhợt,
nhìn đến cửa nhà cách đó không xa, cô cắn răng một cái, thu hồi cái ô, lấy hết
sức đem anh cõng lên. Dù sao cũng đã làm ơn thì làm ơn cho trót. Nếu giữa đường
bỏ cuộc thì vừa rồi cô đã bỏ mặc anh!
“Ta thi lên đại học, ta thi lên đại học, ta thi lên
đại học ……” Mạc Tử Nhân nói thầm những lời này, nhằm phân tán sự chú ý, không
thèm nghĩ đến sức nặng của anh nữa, chỉ muốn sau khi về đến nhà trông thấy vẻ
mặt yên tâm của mẹ mình.
Cô nghĩ tới mẹ, nghĩ tới cha, nghĩ tới sắp về nhà,
nghĩ tới mộng đẹp rốt cục đã thực hiện, sức nặng trên lưng tựa hồ cũng giảm bớt
một chút……
“Ngô……” Hạ Anh Đông cảm giác đầu thật choáng váng,
thân thể thật nóng, nhưng lại có chút ấm áp, bên tai không còn tiếng mưa rơi
nữa, mưa đã tạnh sao?
Hình như vừa rồi anh đã ngủ thiếp đi? Đáng chết! Những
người kia đã tìm được anh sao?
Mở mắt ra, trông thấy một người phụ nữ trung niên ngồi
ở bên cạnh anh, cô có khuôn mặt hiền lành, ánh mắt thập phần ôn nhu.
“Tỉnh rồi à? Tôi đã thay cậu băng bó kỹ vết thương.”
Nói xong, Thường Lương Ngọc đưa tay chạm trán của anh, yên tâm nói: “Thật may
là đã hạ sốt, nếu không tôi chỉ còn cách đem cậu vào bệnh viện.”
Tối hôm qua con gái một thân ướt sũng, cõng một người
nam nhân trở về, cô chỉ nhìn một cái liền hiểu tình huống, không có hỏi nhiều,
trước tiên đi phòng khám mượndụng cụ y tế, sau đó trở lại
giúp anh xử lý miệng vết thương, miễn cho tiếp tục chuyển biến xấu.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng, Hạ Anh Đông tránh đi
tia sáng chói mắt kia hỏi: “Tôi ngủ đã bao lâu rồi?”
“Bây giờ mới tám giờ sáng, còn sớm lắm, cậu nên ngủ
thêm một lát, thế mới có thể nhanh hồi phục được.” Từng Lương Ngọc cười nói,
đồng thời đứng dậy duỗi ra hai tay hướng đến bên người anh, ý muốn đắp lại
chăn.
Hạ Anh Đông theo động tác của cô quay đầu, thình lình
phát hiện bên cạnh còn có một cô gái đang ngủ, cô gái này thật quen mắt nha,
suy nghĩ kỹ trong chốc lát, rốt cục nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm
qua. Anh vốn tưởng chú của mình đã tìm được anh rồi chứ, thì ra anh vẫn
còn ở trong nhà người khác, bất quá tạm thời không có nguy hiểm.
“Bác gái…. Cám ơn bác.” anh nhớ cô gái kia từng nói mẹ
cô là y tá, cho nên anh có thể tiếp tục thở được, tất cả đều là công lao của
người này
“Không cần khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi. Cậu
muốn cảm ơn hãy cảm ơn Tiểu Nhân ấy, là nó đem cậu trở về, khiêng lên lầu hai,
nó còn nói bởi vì cậu mà nó phát hiện thì ra nó có tiềm lực làm nữ siêu
nhân, cũng là nó chiếu cố cậu cả đêm.” Trông thấy con gái cõng về nam nhân cao
lớn, Từng Lương Ngọc thiếu chút nữa sững sờ. Bình thường giống như đứa trẻ yếu
đuối, nhưng khí lực rõ ràng lại lớn như vậy!
Thì ra cô tên là Tiểu Nhân, cái tên thật đáng yêu, tư
thế ngủ cũng rất đáng yêu, cô xoay mặt về phía anh, cả người cuộn lại, nhìn
giống như một đứa bé.
Nhìn cô, ánh mắt của anh có chút mềm mại hơn, khóe
miệng cũng chầm chậm giơ lên, bất quá nhớ tới hành vi to gan tối hôm qua của cô
liền không cách nào đồng ý. “Con gái của bác thật không biết đề phòng người
khác, một cô bé yếu ớt lại dám đến gần ta, nếu ta nghĩ làm chuyện xấu, cô ấy
căn bản là trốn không thoát!”
Thật là một đứa ngốc!
Từng Lương Ngọc cười giải thích “Đó là có nguyên nhân,
trước kia chồng của tôi xảy ra tai nạn xe cộ, lúc ấy khuya lắm rồi, cộng thêm
từng có người giả tai nạn xe cộ lừa tiền, trên đường, căn bản không có người
nghĩ dừng lại, cũng không có người đi báo cảnh sát, thật may là vẫn có người
hảo tâm dừng xe tra xét, mới cứu được chồng của ta. Nếu như chậm một chút nữa
đã không kịp, cho nên Tiểu Nhân rất cảm tạ đôi vợ chồng kia, cũng hứa với ba
của nó sẽ hết sức đi trợ giúp những người cần giúp đỡ”
“Thì ra là như vậy…… Bất quá vẫn là quá nguy hiểm.”
anh thực may mắn, gặp gỡ được cô.
“Một khi nó đã nhận định chuyện mình làm là đúng, thì
cậu yên tâm, nó làm việc rất cẩn thận, sẽ không xúc động. Được rồi, cậu vẫn cần
nghỉ ngơi nhiều hơn mới có thể nhanh khoẻ lại.”
“Bác gái, còn cô ấy……” con gái ngốc coi như