
ợc?
Ấn tượng khắc sâu nhất của anh đối với cô, chính là
thói quen cắn môi của cô, hành động mờ ám kia có thể biểu hiện ra cô bất đắc
dĩ, bất mãn hay đã cố gắng nhiều.
Lập tức, cô đang cắn môi dưới biểu hiện cô bất đắc dĩ.
Ăn no, anh cũng có khí lực cùng cô trêu chọc.“Cô như
vậy là muốn đuổi tôi đi hay sao?”
“Tôi, tôi không có ý đó, chỉ là tôi nghĩ vết thương
của anh đã được băng bó kỹ, nơi này cũng không phải là địa phương an toàn gì,
đi nhanh một chút có lẽ tốt hơn.” Hoàn toàn là vì anh mà suy nghĩ, nhiều săn
sóc a~!
“Không phải là có câu nói ‘Chỗ nguy hiểm nhất chính là
chỗ an toàn nhất’ sao? Cho nên nhà cô rất an toàn. Với lại hiện tại đi ra
ngoài, người bên ngoài khẳng định vẫn còn tìm tôi, tôi đi ra tương đương với
việc tìm con đường chết, cô đã cứu tôi nên cứu cho trót chứ!” anh lưu manh cười
nói, lời nói làm cô không biết đường phản bác.
Mạc Tử Nhân quả nhiên tức giận đến nắm chặt tay thành
quyền, còn cắn cắn môi dưới. Quả nhiên, cứu anh sẽ gặp hắc đạo, cô thật sự là
tự chui đầu vào rọ mà, cô đúng là ngốc a~!
Không phải có câu người tốt sẽ được báo đáp sao? Báo
đáp của cô đâu?! Cái này căn bản là thể hiện thế báo hay sao! “Tôi giúp anh báo
cảnh sát.”
“Nếu như có thể báo cảnh sát, ngày hôm qua tôi đã
chính mình đi tìm cảnh sát. Nếu như cô thật tình muốn tôi chết, vậy thì đi gọi
điện thoại báo cảnh sát đi! Tôi khát, làm phiền cô cho tôi một ly trà.”
“Chúng tôi không có trà!” cô nghĩ thật muốn đem nồi
đập lên mặt anh, dù sao anh đã bị đánh, được sủng ái đến nỗi cái mũi sưng lên
nhìn không ra bộ dáng gì, đánh thêm vài cái nữa cũng không việc gì đi.
“Phiền toái cho tôi một ly nước sôi, cám ơn.” anh
không khách khí, vẫn là nói rât lễ phép a~.
Mạc Tử Nhân thở phì phì đem nước đưa cho anh, ánh mắt
lạnh lùng phảng phất như bắn ra hai tia hàn khí, thẳng thắn mà nói tính tình
của cô rất tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người có thể làm cho cô tức
giận đến nói không ra lời, người trước mắt này là người đầu tiên. “Kia, vậy anh
muốn đợi bao lâu?”
“Cô bé, cô nói lắp a!” anh hảo tâm chỉ ra cô đang lo
lắng, sợ hãi mà đến độ nói lắp.
“Tôi, tôi…… Tôi mới không có, đó là bởi vì, bởi vì……”
“Bởi vì sao?” anh mặt mày hớn hở hỏi.
“Bởi vì…… Tôi không thích anh, cho nên mới nói lắp.”
Mạc Tử Nhân nói ra, vốn tưởng rằng có thể làm cho tâm tình mình tốt hơn, không
nghĩ tới vẻ mặt bị thương của Hạ Anh Đông lại làm cho cô cảm thấy băn khoăn.
Không phải là cô đã nói quá đáng đó chứ? Cô cũng không
phải là cố ý nói ác như vậy, ai bảo anh một chút cũng không đứng đắn, mà cô lại
có chút sợ anh mới không thể lựa lời nói như thế, lần này thật sự nói sai a~,
cô nên thu xếp làm sao đây? “Cái kia….”
Giương mắt len lén quan sát anh, thấy thần sắc anh hơi
có vẻ cô đơn, cô lại càng cảm thấy xấu hổ. “A Đông, tôi vừa rồi, vừa rồi không
phải cố ý nói như vậy, kỳ thật tôi không đòi……”
“Ưạ!” Một thanh âm thật dài cắt đứt áy náy của cô.
Mạc Tử Nhân nháy mắt mấy cái, nhìn nét mặt của anh từ
cô đơn từ từ biến thành nụ cười.
“Ăn quá nhanh, vừa rồi dạ dày không quá thoải mái, ựa!
Rốt cục đã khá hơn nhiều.” anh vỗ vỗ bụng, vẻ mặt có vẻ vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng vẻ mặt Mạc Tử Nhân khẩn trương.“Anh, anh đùa bỡn
tôi có phải không? !”
Hạ Anh Đông trừng to mắt, cố làm ra vẻ vô tội. “Có
sao? Tôi cái gì cũng chưa nói a!” anh đúng là chưa nói cái gì, chỉ là diễn kịch
một chút, nhưng hành động ấy còn lưu manh hơn nói.
“Anh –” Mạc Tử Nhân tức giận đến nói không nên lời,
trực tiếp dọn dẹp bàn ăn, đi đến phòng bếp rửa chén.
Anh cười cười hỏi: “Tôi có thể mượn điện thoại không?”
“Có thể.”Âm điệu của cô so với anh còn lạnh lùng hơn.
Hạ Anh Đông cười đến đau ngực, anh nén cười di chuyển
đứng lên cầm lấy điện thoại.
“Uy.” Là thanh âm của chú.
“Chú, là con.”
“Anh Đông, con ở đâu? Có bị thương không? Xảy ra
chuyện lớn như vậy sao con không nói cho chú biết?”
Hạ Đạt khẩn trương hỏi.
“Con có cho người đi thông báo với chú.” Hôm nay anh
chỉ còn có thể tin cậy vào chú của mình mà thôi.
“Thông báo?! Căn bản không có người tới tìm chú, chỉ
khi bác Hứa của con đến nói cho chú biết, chú mới hay đã xảy ra chuyện lớn như
vậy. Ông ấy nói con bị thương, có sao không?!”
Tối hôm qua trước lúc gặp Mạc Tử Nhân đi đường có
lòng tốt giúp, lúc ấy phía sau anh còn có người theo sau, bởi vậy anh nhờ người
tốt bụng kia thay anh thông báo cho chú biết, sau đó hai người bọn họ chia tay,
xem ra người nọ không có đi thông báo. “Chú, Duẫn Hứa Thế Văn bán đứng con….con
căn bản không rõ ràng còn có người nào muốn đối với phó với con nữa hay không,
nếu trở về chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?”
“Cái gì?!” Thanh âm Hạ Đạt tràn đầy kinh ngạc. “Làm
sao có thể? Hắn là người bạn tốt nhất của ba con, có phải là hiểu lầm hay
không?”
“Nhát chém con đầu tiên chính là hắn.” anh cũng không
muốn thừa nhận, hết lần này tới lần khác đó là sự thật, Hạ Anh Đông nhàn nhạt
nói xong, giữa hai người liền rơi vào một hồi trầm mặc.
“Vậy bây giờ con bình an không?”
“Tạm thời bình an, có hai mẹ con đã cứu con.” Kết quả
chỉ