
có người không quan hệ là giúp đỡ anh.
“Vậy là tốt rồi……” Hạ Đạt cũng không nhịn thở dài.
“Chú, con không biết nên tin tưởng cái gì nữa… Nếu
ngay cả bạn bè tốt nhất cũng sẽ phản bội, không biết cái cha bảo vệ tột cùng là
gì? ” Cha anh chính không yên lòng là vị anh em này, anh mới đi theo cha bước
chân lên con đường này, nhưng tình huống hôm nay làm cho anh sinh ra nghi vấn
mãnh liệt.
“Thẳng thắn mà nói, chú đã sớm khuyên qua ba của con
hãy chú ý, mong ông ấy đừng quá tín nhiệm vị anh em kia, dù sao cuộc sống chém
giết cuối cùng cũng không có bảo đảm, bất quá đó lại là sự lựa chọn của ba
con, ông ấy đã chính mình chịu trách nhiệm. Anh Đông, con thì khác, con còn
trẻ, không cần thiết vì những người kia mà buông tha cho cuộc sống của chính
mình, nếu như con đã giác ngộ, hãy thừa cơ hội này dứt khoát kết thúc hết thảy
đi.” Hạ Đạt lại đem lời mấy năm trước nói lại.
Giữa hai người lại là một hồi trầm mặc.
“Con hiểu, nhưng con muốn xử lý thích đáng.” Trong
lòng anh đã có dự định.
“Con bao giờ sẽ trở về? ”
“Tối hôm nay con sẽ về….” anh cũng không muốn quấy rầy
hai mẹ con này quá lâu, không muốn họ tăng thêm phiền toái.
“Con ở đâu ? Chú sẽ đến đón.”
“Không cần, có người theo dõi chú, con sẽ tự
mình về.”
“Cũng tốt, vậy con phải cẩn thận một chút, xảy ra
chuyện gì thì điện cho chú hoặc Lập Dương.”
“Chú, cám ơn chú.”
“Đứa nhỏ ngốc, con là cháu ta, ta không chiếu cố con,
thì ai làm đây? Mặc dù chuyện phát sinh như vậy làm cho người ta cảm thấy tiếc
nuối, nhưng có thể làm cho con tỉnh ngộ, chú cảm thấy rất tốt, có đôi khi thất
bại cũng là cơ hội tốt, ít nhất về sau ta không cần lại thay con lo lắng.” Hạ
Đạt thâm tình nói.
Hạ Anh Đông cùng chú hàn huyên vài câu mới ngắt điện
thoại, từ từ đi đến sân thượng nhìn ra bên ngoài.
Như chú Thành Như nói, mặc dù tiếc nuối, nhưng không
biết tại sao tâm của anh lại có một cỗ cảm giác thiết thực, giống như là đã
trông thấy trước…. Anh rốt cục có thể làm chuyện mình muốn.
Kết thúc như vậy, tin tưởng cha có thể lượng thứ
cho anh.
Khe khẽ thở dài một hơi, anh quay đầu lại mới phát
hiện xung quanh yên tĩnh cực kỳ, tựa hồ chỉ còn lại một mình anh. Nhìn chung
quanh, ngoại trừ phòng ngủ khi nãy, còn có một cánh cửa khác cũng đang mở, vì
vậy anh đi tới đứng trước cửa, thấy bóng lưng Mạc Tử Nhân, trước mặt cô còn bày
ra vải vẽ tranh sơn dầu.
Cô giống như là đang vẽ cảnh trí ngoài cửa sổ, nhìn
rất chuyên chú, nét bút chậm rãi, mỗi một bút dường như đã nghiên cứu kĩ lưỡng.
Bộ dáng kia chính là cá tính của cô sao?
Anh nhìn thật lâu, như mê muội vì vẻ nghiêm túc của
cô, anh cũng không cách nào dời mắt, cô giống như một tia ánh sáng hấp dẫn anh.
“Anh…… Không cần phải vẫn đứng ở đằng sau tôi như vậy,
tôi không thể chuyên tâm được.” Mạc Tử Nhân đã sớm phát giác việc anh đến gần,
vốn cho là anh đứng một lát sẽ lập tức đi, không nghĩ tới anh đứng đấy gần mười
phút cũng không rời đi, hại cô phân tâm.
Mặc dù Hạ Anh Đông không hiểu về vẽ tranh, nhưng có
thể hiểu cảm giác bị quấy rầy sẽ không tốt lắm. “Xin lỗi, cô vẽ tranh cực kỳ
nghiêm túc, tôi cũng không muốn làm ầm ĩ cô, còn tưởng đứng ở đây cô sẽ không
phát hiện.”
Làm sao có thể không phát hiện? Tiếng bước chân của
anh lớn như vậy, không nghe được chắc là có vấn đề. “Anh muốn nhìn thì có
thể đi lên phía trước.”
Cô thà người ta đứng ở trước mặt, chứ không cần đứng ở
phía sau cô.
Hạ Anh Đông đi tới, mở miệng tán dương: “Bức tranh của
cô rất khá, đem cảm giác cổ kính biểu hiện rất tốt.”
“Tôi cảm thấy cái hẻm nhỏ bên ngoài cũng là một loại
cảnh trí, đó là một loại cổ kính, mùi vị quen thuộc, có thể diễn sinh ra rất
nhiều ý tưởng, tôi liền dùng ‘Cái hẻm nhỏ’ làm đề tài.”
“Cô dự định về sau sẽ theo nghề vẽ ư?”
“Ừ, tôi đã thi đậu hệ mỹ thuật.” Hôm qua là chuyện tốt
nhất, chờ cha trở lại, bọn họ mới có thể ăn mừng.
“Chúc mừng cô!”
“Cám ơn.”
“Tin tưởng cô sẽ có một tương lai tươi sáng.”
Được khen ngợi, dường như Mạc Tử Nhân không quen, đỏ
mặt nói: “Tôi như vậy chẳng có gì lạ, chỉ là thích vẽ tranh mà thôi, nếu như
ngay cả chuyện này cũng làm không được thì quá tệ.”
“Vậ tôi chẳng phải là rất thảm sao? ” Ánh mắt tò mò
nhìn Mạc Tử Nhân, sau đó anh nói tiếp.“Cô còn có vẽ tranh làm hứng thú, tôi
ngay cả hứng thú của mình đều bỏ qua.”
Vì cha, anh bỏ qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao
giờ anh hối hận, bởi vì đó là con đường anh lựa chọn, dù sai cũng không oán hận
người khác được.
“Hứng thú của anh là gì?”
“Tôi nghĩ là làm đầu bếp… tay nghề của mẹ tôi rất tốt,
tôi rất thích món ăn mẹ làm, mặc dù mẹ không thường xuống bếp, mỗi lần nhớ đến
thì lại có cảm giác gia đình…… Cho nên tôi rất muốn làm đầu bếp.”
“Anh vẫn còn có thể, người còn sống là còn cơ hội, bắt
đầu từ hôm nay, anh có thể lựa chọn một cuộc sống khác, tôi tin tưởng mẹ anh
cũng sẽ cao hứng .”
“Cô bé, cô có hiểu cái gì gọi là không như mong
muốn không?”
“Tôi chỉ khi biết hối hận giống như bệnh
rồi mới dùng thuốc.” cô dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng anh, điều này làm mất
đi vẻ ngây thơ thường ngày của cô. “Tôi sẽ kh