
ô cứ đợi ở chỗ này chờ tôi đi tìm anh họ về; Diệu Ngang đã làm
phiền anh, có việc nhớ gọi điện cho tôi, hẹn gặp lại.” Hạ Lập Dương từ trước
đến nay phi thường có hành động nhanh, vừa nói xong, người cũng rời đi, để lại
hai người kinh ngạc nhìn nhau.
Việc đã đến nước này, Trình Diệu Ngang chỉ có thể
không thể không tiếp nhận. “Mạc tiểu thư, tôi tên là Trình Diệu Ngang, anh họ
của Lập Dương cũng là ông chủ của tôi, cho nên phiền toái cô xin chờ một chút;
Ông chủ phi thường coi trọng quán này, chúng ta nhất định phải chờ ông chủ tự
mình tới đây giải thích rõ mới được, anh ta chậm nhất là trong vòng 20 phút
sẽ tới, cô không có việc gì vội chứ?”
Mạc Tử Nhân lắc lắc đầu. “Không có.”
Hạ Lập Dương đem cô ở tại chỗ này tiếp xúc cùng một
nam nhân xa lạ, điều này làm cho cô có chút khẩn trương, thật may là Trình Diệu
Ngang cười rộ lên rất ôn nhu, hơn nữa nơi này là quán của Hạ Anh Đông, chẳng
biết tại sao, giống như biết rõ đây là quán của anh, dường như lại có thể làm
cho cô cảm thấy an tâm.
“Đúng rồi, tôi trước hướng cô giới thiệu một chút,
công việc ở đây thời gian rất thoải mái, chỉ cần trong thời gian hạn chế hoàn
thành là tốt rồi, hơn nữa tiền lương tính theo ngày, Lập Dương có đề cập qua về
tiền lương với cô không? Có vấn đề gì hay không?”
“Tôi không thành vấn đề.” Mặc dù cô rất quan tâm tới
tiền lương, nhưng càng hấp dẫn cô là Hạ Anh Đông có ở trong quán, có một loại
cảm giác làm cho cô phi thường hoài niệm.
Điện thoại di động của Trình Diệu Ngang vang lên. “Xin
lỗi, Mạc tiểu thư, tôi trước nghe điện thoại.” sau đó cầm lấy điện thoại di
động đi ra ngoài.
Mạc Tử Nhân thì đứng tại chỗ này, bắt đầu quan sát
khắp nơi – lúc này phong cách của “Cái hẻm nhỏ” hiện ra rất thuần phác, cô càng
xem càng thích, nhưng cô cảm thấy nơi này cùng Hạ Anh Đông khác xa nhau, cô
tổng cộng gặp qua anh có ba lần, mỗi lần anh đều làm cho cô cảm thấy ấn tượng
khắc sâu, điều này làm cho cô càng khó tưởng tượng, anh sẽ vùi ở trong quán này
làm đầu bếp bận rộn !
Cô cảm thấy anh dường như thích hợp làm quản lý một
nhà hàng lớn như “Lá liễu” vậy. Hơn nữa anh dường như thích hợp với ra
lệnh hơn, mà không phải là người chấp hành mệnh lệnh.
Rắc một tiếng, Mạc Tử Nhân nghe thấy có tiếng người mở
cửa, cho là Trình Diệu Ngang, “Trình tiên sinh, xin hỏi anh biết vì cái gì mà
quán này được gọi là ‘Cái hẻm nhỏ’ không?”
Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, đồng thời bay tới
một làn hơi thở quen thuộc.
“Thứ nhất, vị trí của quán này ở tại trong hẻm nhỏ,
cho nên đặt tên là ‘Cái hẻm nhỏ’; Thứ hai, tôi cảm thấy được ‘Cái hẻm nhỏ’ làm
cho người ta có một loại cảm giác thân thiết lại ấm áp, là chỉ có bạn bè mới
biết chỗ, tôi vẫn luôn muốn mở một quán nhỏ chỉ có thể chiêu đãi người có duyên
với nó.”
“Tôi không cầu quán này có thanh danh lan truyền lớn,
chỉ hy vọng mỗi một khách nhân vào trong quán, đều có thể mang theo nụ cười vừa
lòng thỏa mãn rời đi, vô luận là bạn bè tụ hội, hoặc là khách nhân sau khi tan
việc muốn tìm chỗ ngồi một chút,‘Cái hẻm nhỏ’ cũng sẽ thập phần hoan nghênh.”
Mạc Tử Nhân không nghĩ tới lại sẽ nghe thấy ông chủ tự
mình giải thích ý nghĩa của quán này, điều này làm cho cô sợ hết hồn, trái tim
thình thình nhảy cực kỳ mau, liền vội vàng quay đầu lại.
Kể từ sau lần trước tại “Lá liễu” nhìn thấy anh, bọn
họ đã có một tuần lễ không gặp.
Rõ ràng không có gì thay đổi, cô lại cảm thấy mỗi một
lần nhìn thấy, hình dáng của Hạ Anh Đông liền trở nên càng lúc càng rõ ràng,
giống như rốt cuộc khó có thể quên được
“Xin chào.” cô sợ hãi chào hỏi.
“Làm sao cô lại ở chỗ này?” em họ nói muốn cho anh
ngạc nhiên mừng rỡ, nguyên lai là chỉ cô sao?
“Cái kia…… Xin chào! Tôi là do Hạ Lập Dương tìm đến
giúp, giúp anh ấy vẽ bích hoạ, mặc dù tôi không có kinh nghiệm, năng lực cũng so
ra kém với anh ấy, nhưng là tôi sẽ cố gắng thử một chút, tuyệt không làm cho
anh thất vọng.” hiển nhiên đã quên mục đích chính mình tới đây, Mạc Tử Nhân vội
vàng thay mình giải thích.
Hạ Anh Đông thật bất ngờ khi nhìn thấy Mạc Tử Nhân
đứng ở trong quán, việc này ngoài ý muốn của anh, quả nhiên như em họ anh đã
nói — một chút cũng sẽ không làm anh thất vọng!
Quán này ý tưởng lúc ban đầu, chính là kết hợp kỳ vọng
của anh cùng cảm giác của cô mà thiết kế, hôm nay cô đến vẽ bích hoạ, anh quả
thực là cầu cũng không được. “Cái chìa khóa này cho cô, cô có rảnh tới vẽ bích
họa là tốt rồi, không vội.”
Không vội?
“Không phải nói muốn trong hai tháng bức tranh phải
được hoàn thành sao?” cô đã bắt đầu tiến vào chuẩn bị trạng thái chiến đấu,
nói.
“Đó là yêu cầu đối với Lập Dương, nếu không nó có thể
cho tôi vẽ đến một năm, bức tranh cũng còn chưa vẽ xong!”
“Kia…… Xin hỏi muốn tôi vẽ bức tranh theo đề tài
gì?”
“Không cần cho mình áp lực, cô muốn vẽ bức tranh thành
cái gì cũng có thể, do cô tự mình phát huy.”
Tự do phát huy? Hạ Lập Dương không phải nói Hạ Anh
Đông có hạn định muốn vẽ cái gì, như thế nào hiện tại lại sửa lại?
Vừa không có thời gian hạn chế, lại không hạn chế nội
dung vẽ, trong lúc đó, cô cảm thấy phầ