
ột người làm ba người phụ giúp, cô tin tưởng mình sẽ học được
rất nhiều điều có ích ở đây.
Trên thực tế, cô xác thực học được không ít — Tôn Tĩnh
Minh giống như là một kho kiến thức khổng lồ, đồng thời cũng rất là có lực
ngưng tụ của một lão sư, hắn vừa đứng trên bục giảng, vừa có thể hấp dẫn ánh
mắt bạn học nhỏ phía dưới, để cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, nếu là đổi lại
là cô, đại khái liền……
Ai! Cô tại sao lại đi theo phương hướng suy tư bi quan
rồi, nàng cần phải càng tích cực tiến thủ — cô sẽ cố gắng.
Cho đến một ngày có thể như ông chủ vậy !
Tôn Tĩnh Minh đẩy gọng kính nho nhỏ, rất là có ý tứ
nói.
“Vậy là tốt rồi, cô trẻ tuổi lại xinh đẹp, tôi còn sợ
cô không cách nào có thói quen cùng những đứa trẻ nghịch ngợm này ở chung.”
Mạc Tử Nhân không khỏi nhíu mày. “Vì cái gì trẻ tuổi
xinh đẹp liền không cách nào cùng những bạn nhỏ này ở chung?” cô thật tò mò
hỏi.
“Bởi vì lúc trước tôi thuê vài em gái xinh đẹp, kết
quả cũng không làm được hết một tháng liền rời đi, aiz!” Lắc đầu lại thở dài.
“Ông chủ có thể chọn lão sư có kinh nghiệm a!”
Tôn Tĩnh Minh hai tay lập tức ôm ngực, làm ra vẻ mặt
bất đắc dĩ. “Tử Nhân, cô nên biết cá cùng hùng chưởng là khó có thể kiêm phải
(*), có lão sư kinh nghiệm chưa chắc xinh đẹp, lão sư xinh đẹp chưa chắc có
kiên nhẫn, đây là đạo lý tất nhiên.” Trời cao thật là công bằng, aiz!
(*cá cùng hùng chưởng là khó có thể kiêm
phải :“ngữ dữ hùng chưởng bất khả
kiêm đắc” [cá cùng tay gấu không thể chọn cả hai'> )
“Vì cái gì không phải xinh đẹp không thể?” cô ngược
lại cho rằng kinh nghiệm, cùng kiên nhẫn tương đối trọng yếu.
Tôn Tĩnh Minh lộ ra nụ cười, “Đương nhiên là muốn cảnh
đẹp ý vui!”
Mạc Tử Nhân lập tức trừng to mắt, nhỏ giọng hỏi: “Ông
chủ, ông không phải là thích nam nhân sao?”
Ngày đầu tiên lúc phỏng vấn, bạn trai của ông chủ cũng
ở đó, bọn họ đóng cửa lại thương lượng đã lâu mới quyết định thuê cô; cô không
am hiểu cùng nam nhân giao tiếp, cho nên càng thêm may mắn vì ông chủ đối với
nam nhân có hứng thú, như vậy cùng ông chủ giao tiếp mới có thể không có áp
lực.
Hắn phi thường, phi thường nghiêm túc bày tỏ. “Thân
thể cùng con mắt không cùng cảnh giới.” (NN:
ý là Thân thể cùng mắt nhìn không liên quan đến nhau =)) )
“Ở đâu bất đồng?” Dù sao cũng không vội vàng, và bận
rộn lắm, nghe một chút ông chủ hồ ngôn loạn ngữ cũng có thể gia tăng thêm kiến
thức.
“Con mắt chỉ là thưởng thức tinh khiết, chỉ cần thích
có thể nhìn, không cần để ý đến điều kiện khác; Vừa vặn là muốn trải qua kinh
nghiệm thực chiến mới có thể xác thực có thích hợp hay không, dù sao có chút
nhìn thích, nhưng không thấy phải thích hợp với chính mình, cho nên tôi nói đây
là hai cảnh giới bất đồng, bởi vì tôi chỉ là nhìn, hắn mới sẽ không tức giận.”
Hắn vô cùng tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt .
“Tôi nghĩ…… ông chủ lớn hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ khổ
sở đi?” Tôn Tĩnh Minh đúng là ông chủ, mà bạn trai của hắn cũng là bỏ vốn ra
thành lập phòng vẽ tranh này, cho nên là ông chủ lớn ở đây.
Tôn Tĩnh Minh sững sờ, giống như là không nghĩ tới
chuyện này, nhất thời lại trầm mặc.
Xem ra, cô không cẩn thận làm cho ông chủ xúc động.
Cho đến lúc đóng cửa, Tôn Tĩnh Minh và Mạc Tử Nhân
cùng nhau xuống lầu, hắn rốt cục mở miệng, “Tử Nhân, tôi thật không nghĩ tới cô
sẽ nói đến cái điểm này. Hắn không nói, tôi vẫn cho là hắn sẽ là không để ý, khó
trách mỗi lần thuê người mới, hắn chung quy cùng tôi chiến tranh lạnh vài ngày,
hiện tại tôi rốt cục đã hiểu, cám ơn.” Nhắc nhở của cô làm hắn bừng tỉnh đại
ngộ.
Thì ra là cô là giúp đỡ hắn sao? “Đừng khách khí.”
Tôn Tĩnh Minh không khỏi sờ sờ đầu của cô, “Cô đáng
yêu lại hiểu lòng người như thế, người có thể được cô yêu nhất định sẽ rất hạnh
phúc!”
“Tôi không có tốt như vậy a……”
“Đứa ngốc, cần phải có lòng tin ở chính mình, tôi
chính là rất ít tán thưởng người!”
“Tiểu Nhân!” Một tiếng quyết đoán, mà thanh âm hữu lực
phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.
Hai người đồng thời quay đầu lại, trông thấy Hạ Anh
Đông đang đứng ở nơi đó, anh mặc một bộ y phục màu đen, đứng ở trước chiếc xe
hơi màu đen, cơ hồ hòa làm một, có vẻ lạnh lùng hơn lẫm liệt, phảng phất không
khí xung quanh anh cũng theo đó đông cứng lại.
Hạ Anh Đông chính là nam nhân lạnh lùng như vậy
“Là bạn của cô sao?”
“Ách…… Đúng vậy.” Mạc Tử Nhân kinh ngạc nhìn Hạ Anh
Đông, trong lòng có một vẻ khẩn trương — anh không phải là cần phải trở về sao?
Tôn Tĩnh Minh lập tức hiểu ý, đập lên bả vai Mạc Tử
Nhân nói: “Thì ra là cô có bạn trai tuyệt vời như vậy, vậy tôi cũng không cần
giới thiệu giúp cô nữa.”
Mạc Tử Nhân vốn muốn giải thích, nhưng vừa nghe câu
tiếp theo của ông chủ, là muốn giúp cô giới thiệu bạn trai, lập tức cũng không
dám nhiều lời, dù sao một thiện ý hiểu lầm có thể ngăn chặn được rất nhiều
chuyện, kỳ thật cũng không có gì là không tốt
“Ngủ ngon!” Tôn Tĩnh Minh phất phất tay, tiếp tục đi
lên phía trước.
Mạc Tử Nhân còn lại là từ từ đi đến bên cạnh Hạ Anh
Đông. “Làm sao anh lại ở chỗ này?”
“Chờ cô” anh trả lời đương nhiên. “Lên