
xe đi!”
Mạc Tử Nhân ngoan ngoãn lên xe.
Kỳ thật không cần hỏi, dùng đầu trộm nghĩ cũng biết Hạ
Anh Đông nhất định là đặc biệt đang đợi cô — chinh là điểm này làm cho cô cảm
thấy rất hành hạ, mặc dù bị theo đuổi, dầu gì cũng biết cái gì gọi là theo
đuổi, nhưng thái độ của anh, loại này như gần như xa, làm cho cô là không cách
nào thăm dò rõ ràng anh đến tột cùng đang suy nghĩ gì, làm hại chính cô tâm
cũng trở nên loạn một đoàn, khó có
thể làm rõ cảm giác của mình.
Trên xe ngoại trừ tiếng nhạc, cũng chỉ còn lại có âm
thanh hô hấp của bọn họ, bọn họ phảng phất đều lâm vào trong trầm tư của mình,
không có người nghĩ phá tan ngăn cách này trước.
Mạc Tử Nhân cảm giác được ra Hạ Anh Đông tựa hồ có
điểm mất hứng, cô không nghĩ ra được cô đã làm chuyện gì khiến anh tức giận,
đành phải tùy ý im lặng.
Cho đến khi xe dừng ở lầu dưới chỗ ở của cô, kéo phanh
xe lại anh mới cầm tay của cô. “Vì cái gì cũng không nói chuyện?”
“Anh đang tức giận có phải hay không?” Không nên có
bất kỳ cảm giác gì, nhưng hết lần này tới lần khác cô vừa chạm phải anh, chính
là rất có cảm giác, thật sự là không xong!
“Ừ.” anh thừa nhận, hơn nữa giải thích rõ cảm thụ của
mình. “Bởi vì tôi nhìn thấy cô cùng người nam nhân kia vừa nói vừa cười, tôi
chính là không thích.”
Anh cũng ích kỷ như biết bao nhiêu nam nhân khác,
không thích bất kỳ một nam nhân nào nhích lại gần nữ nhân của mình
Anh nói không thích…… Anh vì cái gì không thích? Anh
dựa vào cái gì không thích?!
Cô thật sự là đã chịu đủ rồi! Mạc Tử Nhân mím môi, lúc
này mới nói: “Tôi không hiểu — vì cái gì anh muốn dùng thái độ mập mờ như vậy
đối mặt với tôi? Anh không phải là muốn đuổi theo tôi sao? Nếu đã muốn đuổi
theo tôi, vì cái gì cũng không gọi điện thoại cho tôi? Vì cái gì anh dùng thái
độ chợt xa, chợt gần này đối với tôi, thật giống như tôi là đồ vật của anh, anh
vừa rời đi tầm mắt, anh liền hướng tôi hờ hững, anh đây là mềm nắn rắn buông
sao? Tôi thật sự rất không thích như vậy, anh một chút cũng không dứt khoát!”
Anh thái độ mập mờ, làm cho lòng của cô bất ổn, so với
lúc trước, lúc còn thầm mến Hạ Lập Dương còn muốn thống khổ hơn.
Hạ Anh Đông sửng sốt một chút, đầu tiên là kinh ngạc
cô đột nhiên một hơi nói xong, đồng thời cũng cảm thấy rất mừng rỡ — cô tức giận
liền đại biểu cho cô đã bắt đầu quan tâm đến anh.
“Thật xin lỗi đã cho cô có loại cảm giác này, tôi một
chút cũng không muốn mềm nắn rắn buông, chỉ là…… cô không phải là hi vọng từ từ
sẽ đến sao? Cho nên tôi tôn trọng
ngươi, chờ cô chủ động chấp nhận tôi.” Anh làm sao không muốn đến gần cô, không
phải là không đối với cô cấp bách chằm chằm người, làm sao không muốn hai mươi
bốn tiếng đồng hồ đều canh giữ ở bên cạnh cô, làm sao không muốn biết cô mỗi
ngày đều phát sinh chuyện gì…… Anh nghĩ muốn nắm giữ mỗi mộ̣t phần cảm giác
của cô, hết lần này tới lần khác cô muốn chậm một chút, anh chỉ tốt nhịn xuống
tất cả vọng tưởng, cùng cô từ từ sẽ đến.
Thì ra những hành động anh đã thực hiện, tất cả đều là
đứng ở lập trường của cô suy nghĩ, cô sau khi nghe xong, đột nhiên có cảm giác
như buông xuống một gánh nặng cảm thụ, nguyên gốc đang thẳng cắm ở trong ngực
ngột ngạt, hưu một tiếng phá tan ngực, đầu thoáng chốc giống như là hiểu ra, mà
ngay cả hô hấp đều trở nên thập phần thông thuận — thì ra là trước hết tất cả đều
là cô tự tìm?
Hạ Anh Đông không tiếng động đến gần, khẽ vuốt gương
mặt của cô. “Tiểu Nhân, kỳ thật cá tính của anh rất tích cực, muốn sẽ liều lĩnh
tranh thủ…… Nhưng anh nghĩ tôn trọng em, anh không hy vọng em sợ anh, cho nên
một mực chờ em chủ động chấp nhận anh, hoặc là ít nhất chờ em cho anh một chút
ám hiệu, annh mới tốt muốn làm gì thì làm……”
Ách…… Muốn làm gì thì làm? “Muốn làm gì thì làm……”
“Em nghe lầm, là bạo gan theo đuổi em.” Ngón tay
dài tại khuôn mặt của cô đi lên trở về ma sát, lặng lẽ tạo ra một chút ánh lửa.
Mạc Tử Nhân ngơ ngác nhìn anh, tâm càng nhảy càng mau,
càng nhảy càng mau……
Trong thời gian một tuần
quen nhau, Hạ Anh Đông thật đúng là nói được làm được, ngoan ngoãn đợi điện
thoại của cô, hoàn toàn không chủ động, làm hại cô mỗi ngày đều nhìn chằm chằm
điện thoại di động đến ngẩn người. Tô Phân thậm chí còn hoài nghi, cô có phải
là mắc bệnh gì liên quan đến điện thoại di động không nữa.
Bệnh ư…có lẽ đúng.
Bởi vì lời nói ngắn ngủi
của Hạ Anh Đông “Anh chờ điện thoại của em ” giống như là sợi dây thừng quấn
vào cổ, không chế cô vậy, khi tỉnh cô cũng nghĩ, khi ngủ cũng nghĩ, trong đầu
trừ anh ra, cái khác cũng không trọng yếu.
Cô cũng muốn điện thoại
cho anh, nhưng sau khi điện xong có thể khiến tình huống càng trở nên hỗn loạn
hơn, nên cô do dự.
“Aiz! Mình như thế nào
bết bát như thế này a……” Mạc Tử Nhân nhìn vách tường trước mặt thở dài.
Hạ Anh Đông cho cô thời
gian làm việc rất phóng khoáng, không còn hạn chế nên cô cũng cảm thấy thoải
mái…. Không! Cô căn bản không thể thư giãn được, bởi vì những lời nói kia của
anh làm cho cô càng thêm phiền não.
Bình tĩnh suy nghĩ một
chút, nghĩ đến điều gì có thể giúp cô ch