
n công việc này tựa hồ thật tốt quá, tốt
đến làm cho cô có điểm không dám tin vào vận may của mình. “Xin hỏi…… Công việc
này thật sự muốn giao cho tôi sao?” Nhìn chiếc chìa khóa trên tay, cô có chút
không cách nào xác định được.
“Tôi chỉ hỏi cô đối với mình có lòng tin sao?”
“Có.” Hạ Anh Đông ánh mắt có mị lực hấp dẫn người, làm
cho cô cơ hồ không cách nào dời đi tầm mắt.
“Có là tốt rồi, tôi cũng có lòng tin cô có thể làm
được, để cho tôi hài lòng.”
“Nếu Hạ tiên sinh đã nói như vậy, tôi, tôi nhất định
sẽ càng cố gắng !” Mạc Tử Nhân luống cuống, vội vàng hít sâu ổn định lại tâm tư
— không được! Cô không thể quá khẩn trương, nếu không lại sẽ nói lắp.
“Cô lại đã quên, gọi tôi Anh Đông.”
Cô giương mắt hỏi: “Anh vẫn không chịu nói chúng ta là
đã gặp nhau ở nơi nào sao?” cô hao hết tâm tư chính là không nghĩ ra bất kỳ dấu
vết gì để lại.
Hạ Anh Đông nhẹ nhàng mỉm cười, “Cô từ từ suy nghĩ,
không vội, dù cho không thể nghĩ được cũng không sao cả.” Dù sao anh đã sớm dự
định bắt đầu lại từ đầu, dù sao tình huống lúc đó thực tại không tốt đẹp lắm,
đã quên cũng tốt.
Mạc Tử Nhân kỳ thật rất gấp, cô rất muốn biết rõ ràng
hết thảy mọi việc, bất đắc dĩ Hạ Anh Đông không có nói rõ ràng dự định, cô chỉ
có thể dựa vào chính mình.
Cô xuất ra máy tính xách tay chuẩn bị ghi nhớ trọng
điểm. “Vậy tôi có thể hỏi chút ít vấn đề sao? Là có liên quan đến quán này, bởi
vì…… Tôi phải hiểu rõ anh hơn, mới có thể biết rõ anh muốn cảm giác gì.”
Vừa rồi khi nghe xong anh miêu tả về quán này, cô đã
nắm được một chút sơ bộ cấu trúc, mà là lần đầu tiên có người tín nhiệm cô như
vậy, cô không cố gắng cũng không được.
“Cô nghĩ hỏi cái gì cứ việc hỏi.” Vốn là vẫn còn một
đống chuyện vặt cần phải xử lý, Lập Dương lập tức muốn anh tới đây một
chuyến, anh cảm thấy có chút không vui, bất quá sau khi nhìn thấy cô, cả người
rất nhanh liền buông lỏng — anh quả nhiên là chỉ ở trước mặt cô mới có thể chân
chính buông lỏng xuống.
“Vì cái gì anh nghĩ sẽ mở một quán như vậy?”
Nếu như muốn bằng sức một mình đến duy trì quán này,
anh không thể giống như trước, ăn mặc tây trang thẳng thớm được nữa, có lẽ Hạ
Anh Đông cũng không để ý quá đến khí phái hình tượng cho lắm, nhưng bận rộn
không thôi với một quán nhỏ thật sự là anh muốn sao? Cô muốn hỏi rõ ràng ý
tưởng chân chính trong lòng anh.
“Tôi nghĩ muốn đảm đương vị trí đầu bếp, muốn vì người
trong lòng tôi mà xuống bếp, cho nên nơi này là bước đầu tiên thực hiện mơ ước
của tôi…… Tôi đã từng cùng người nào đó từng có ước định, mặc dù chỉ là tôi đơn
phương, nhưng tôi nghĩ làm xong sẽ làm cho cô ấy cảm thấy ngạc nhiên, tôi không
muốn làm cho cô ấy…… Thất vọng.” anh nhìn cô nói, trong ánh mắt truyền đạt chân
tình không cần nói ra.
Anh xác thực chưa từng ở ngay trước Mạc Tử Nhân ước
định, chỉ là sau khi rời đi, nghĩ tới cô, nghĩ tới chính mình, sau đó trước mắt
từ từ hiện ra một cảnh tượng tuyệt vời, bên trong có anh, cũng có…… cô.
“Thì ra là như vậy……” Nguyên lai là vì người khác, cô
đoán rằng người đó hẳn là nữ, chính là anh từng thích qua người con gái kia;
Ánh mắt của cô bỗng nhiên buồn bã, cắn cắn môi dưới. “Như vậy rất tốt, tôi cảm
thấy được có mơ ước thật là rất tuyệt! Tin tưởng cô gái kia sau khi biết nhất
định sẽ cảm động .”
“Cô sẽ cảm động sao?”
Di?! Làm sao đột nhiên hỏi cô? “Ách…… Cái kia…… Tôi,
tôi cũng vậy, sẽ cảm thấy rất cảm động.” cô đã không ở trước mắt Hạ Lập
Dương nói lắp, như thế nào lại cùng Hạ Anh Đông trước mặt nói chuyện chậm
nửa nhịp?
“Cám ơn cô.”
“Không khách khí……” Di? Anh tại sao phải nói cám ơn
với cô?
“Bất quá cảm giác của tôi không trọng yếu, trọng yếu
nhất vẫn là cảm giác của cô, tôi hi vọng cô là thích thú, cho nên nơi này hoàn
toàn muốn dùng cảm giác của cô là chính, tôi giao toàn quyền cho cô chịu trách
nhiệm, không cần hỏi qua ý kiến của tôi.”
“Ách…… Được.” lời nói tín nhiệm của anh cho cô khích
lệ rất lớn.
Hai người ở trong quán tham quan thêm một vòng, hai
bên trao đổi lấy ý kiến, mà ngay cả khi Trình Diệu Ngang ly khai cũng không
biết; Cho đến khi bên ngoài sắc trời đã tối, Mạc Tử Nhân mới nhớ tới như thế
này còn muốn đi làm.
“Đã sáu giờ, tôi phải đi làm.”
“Đi làm? Cô tìm được công việc gì? Ban ngày tới nơi
này vẽ tranh, buổi tối còn muốn đi làm, sẽ có quá mệt không?”
“Là công việc ở phòng vẽ tranh, hai việc này đều là
công việc tôi thích, tuyệt không mệt mỏi, tôi sẽ thích thú.” Cô nhớ rõ Hạ Anh
Đông chính là hi vọng cô có thể thích thú.
“Vậy là tốt rồi, tôi dẫn cô đi ăn cơm, đưa cô đến chỗ
làm thêm.” Anh một mặt đi ra ngoài, một mặt nói.
“Ách…… Không cần làm phiền, tự tôi có thể đi được, cảm
ơn ý tốt của anh”
“Không quan hệ, huống chi là tôi làm trễ nải cô lâu
như vậy, rất cần phải làm như vậy, trừ phi cô muốn cho tôi cảm thấy áy náy?”
Ách…… Cô nào dám làm cho ông chủ của mình cảm thấy áy
náy? Đành phải ngoan ngoãn đồng ý.
Hai người tới cửa sảnh thiết kế theo kiểu Italy, vừa
nhìn cũng biết phải đăng ký trước mới được vào, điều này làm cho cô nhớ tới
tình huống lần trước tại “Lá liễu”, không