
, đây
là số điện thoại có thể liên lạc được với tôi, có bất kỳ vấn đề gì cũng có thể
gọi điện thoại cho tôi, hai mẹ con cô đối với tôi mà nói…… Rất quan trọng.”
Nếu như không có hai
người bọn họ, anh cho dù chết cũng không có ai phát hiện ra.
Mạc Tử Nhân muốn rút tay
lại, lại bị anh vững vàng chế trụ không tha, cuối cùng đành phải gật
đầu.
Biết rõ chính mình nên
buông tay, Hạ Anh Đông lại thủy chung không có buông ra, vững vàng nắm lấy tay
cô, anh đơn giản hiểu rõ tâm tình của mình, chỉ là thời gian này rất không
thích hợp, có mấy lời trước mắt anh không thể nói, nói sớm có lẽ sẽ không có
được kết quả, bởi vậy anh phải vững vàng, chờ hết thảy mọi chuyện kết thúc rồi
nói — anh quyết không thể gây cho mẹ con cô bất kỳ một nguy hiểm nào!
Mạc Tử Nhân không hiểu A
Đông vì cái gì vẫn liên tục cầm lấy tay của cô, nghe tin cha qua đời, hơn nữa
còn chết bằng cách như vậy, tâm tình của cô, cùng tứ chi đau nhức, nên mới có
suy nghĩ như vậy; Cũng bởi vì không tìm được nơi nào thổ lộ, cô đành phải đem
sự tức giận này toàn bộ bộc phát trên người anh, biết rõ không nên, lại không
ngăn cản được sự bi quan cùng thống khổ của cô.
Cô đối với anh nói ra
lời quá đáng như vậy, anh lại một chút cũng không thèm để ý, thậm chí còn vì cô
mà suy nghĩ, điều này càng làm cho cô vững tin anh cũng không phải là một người
xấu, rất có cơ hội có thể đi trở về con đường chính đạo.
Hơn nữa nhiệt độ trên
tay anh phảng phất có một cỗ lực lượng cường đại, ổn định lại tâm tình lúc này
của cô, làm cô tạm thời cũng không muốn buông ra.
Mười phút sau, rốt cục
có một chiếc xe tắc xi dừng ở trước mặt bọn họ.
Hạ Anh Đông trước khi
lên xe, to gan ôm lấy Mạc Tử Nhân, vỗ vào lưng của cô. “Cố gắng lên…… Có việc
liền gọi cho tôi, vô luận khi nào cũng có thể.”
Hiện tại, anh cái gì
cũng không thể nói, nhưng lại không thể nói là “Chờ ta trở lại”. Hứa hẹn kiểu
này, dù sao một mình anh đã quá phiền toái rồi, chỉ có thể trước tiên cho cô an
ủi cùng khích lệ.
“Ừ……” Mạc Tử Nhân khẽ hừ
một tiếng, thay anh đóng cửa xe, đưa mắt nhìn anh rời đi.
Mà lần từ biệt này,
Hạ Anh Đông đúng là ước chừng tốn hai năm thời gian, mới tìm trở về cuộc sống
của mình, nhưng mà anh cũng mất đi hành tung của Mạc Tử Nhân.
Nằm mộng!
Mạc Tử Nhân vẻ mặt mệt mỏi, đang ngồi trên giường đứng
dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ trên bàn, mới bốn giờ mười phút.
Cô cho rằng mình đã ngủ thật lâu, ai ngờ mới nằm có
mười phút; Hẳn là có quan hệ với giấc mơ kia, không nghĩ tới chuyện đã cách lâu
như vậy, cô cũng chỉ mơ thấy chút ít chuyện trước kia –
Cha cô sau khi qua đời, trong nhà bởi vì kinh tế cùng
một số sự việc vặt vãnh khác, làm cho mẹ con cô đau đầu suy nghĩ giải quyết vấn
đề, về sau lại lục tục có người của hắc đạo tìm tới cửa, bảo là muốn hỗ trợ
cái gì đó cho mẹ con cô, mặc cho mẹ con cô từ chối nhã nhặn như thế nào, đều cự
tuyệt không được, cũng bởi vậy dẫn đến hàng xóm nghị luận rối rít, thậm chí
hoài nghi mẹ con cô có quan hệ với hắc đạo; Cuối cùng mẹ con cô không chịu nổi
sự phiền nhiễu kia, rốt cục vào một đêm đã dọn nhà đi.
Nháy mắt đã năm năm, cô trở nên thành thục rất nhiều,
nhưng bất đắc dĩ chính là, cá tính dễ dàng xấu hổ vẫn như xưa không thay đổi,
chỉ cần gặp gỡ người làm cô khẩn trương, cô vẫn như xưa sẽ nói lắp.
Cha qua đời, đau xót từ từ phai nhạt, cô cũng chưa
từng liên lạc qua với A Đông, bởi vì cô cảm thấy không cần thiết — bọn họ cuối
cùng là hai người ở hai thế giới khác nhau, có gặp mặt cũng cũng chỉ mang lại
phiền toái.
Ngẫu nhiên cô nhớ lại, nhớ tới người kia tuy mặt mũi
bên phải bị đánh bầm dập, con mắt trái sưng thành hình quả bóng bàn lớn, chỉ
còn lại mắt phải trong suốt; Cô cứu anh coi như là duyên phận, bởi vậy cô rất
hi vọng anh có thể đi trên con đường chính nghĩa, hi vọng anh hết thảy mạnh
khỏe…… Về phần từng có làm qua việc gì, coi như là chuyện đã qua.
Nếu đã không ngủ được, Mạc Tử Nhân chuẩn bị đứng dậy
giặt quần áo, lúc này điện thoại di động vang lên, là một con số xa lạ; Tại lúc
bắt máy, cô hoàn toàn không
nghĩ tới sẽ là Hạ Lập Dương gọi tới.
“Làm sao anh biết số di động của tôi?”Hạ Lập Dương
cũng không rầy rà, trực tiếp đi vào chủ đề. “Muốn biết số điện thoại di động của
cô cũng không khó khăn, bất quá cô có thời gian nói chuyện với tôi một lát hay
không — tôi nghe nói cô thời gian trước liên tục không tìm được việc làm, cho
nên muốn giúp cô giới thiệu một công việc tốt.”
Ha ha, anh họ dám quấy nhiễu hắn đi du lịch vòng quanh
thế giới, hắn tìm bạn gái của anh họ ra tay.
“Cám ơn anh, ta đã tìm được công việc.” Hạ Lập Dương
quả nhiên là người tốt, lại sẽ nhiệt tâm như vậy.
“Nhanh như vậy, công việc gì?” Cái gì? Hắn chậm một
bước? Thật là làm cho hắn tức chết mà.
“Dạy học ở phòng vẽ tranh .”
Hắn suy nghĩ một chút “Vậy hẳn là buổi tối mới có thể
đi dạy đi?”
“Ừ, buổi tối bảy giờ mới lên khóa.”
“Thật tốt quá!” Thật may là trời không tuyệt đường
người, hắn còn có cơ hội. “Cô có nghĩ đến ban ngày tìm thêm một công việc khác
không? Thời gian không lâu, đại khái hai tháng