
a anh”. Hạ Anh Đông đối với em họ nói, công
khai biểu thị sự sở hữu.
Hạ Lập Dương rất rõ ràng
anh họ có tham muốn sở hữu mạnh đến chừng nào, lập tức lanh lảnh cười một
tiếng, nâng hai tay lên, bộ dạng như muốn xin sự khoan dung nói: “Cô ấy đã là
người của anh, em lại dám loạn tưởng được hay sao? Với lại, anh cần phải rõ
ràng em không phải loại người như vậy.”
Cô đã là người của anh?
Không ! Cô mới không phải là người của anh, cô căn bản không muốn trở thành
người của anh một chút nào, cô chỉ là không cẩn thận nhầm người định tỏ tình mà
thôi!
Không được! Cô phải ngay
lập tức, lập tức sửa chữa sai lầm này, không thể để chuyện này càng lúc càng
vượt ra khỏi quỹ đạo “Cái kia… Tôi chỉ là,,,,” Vội vàng bày tỏ ý kiến, bất đắc
dĩ khiến cho tâm hoảng ý loạn, đến nỗi khó có thể biểu đạt.
“Chỉ là cái gì? ” Hạ Anh
Đông nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô hỏi.
Mạc Tử Nhân hoảng hốt,
thật vất vả muốn phun ra lời nói lại nuốt trở về.
Ánh mắt của anh quá mức
lạnh lùng, phảng phất như hơi thở có mang theo giá rét của mùa đông, hại cô
không khỏi run lên một chút, cước bộ rất muốn lui về phía sau, vừa vặn cô vẫn
còn đang bị nhốt trong phạm vi hai tay anh, làm cho cô không thể động đậy.
Ánh mắt của anh rất
lạnh, lòng bàn tay áp vào bên hông của cô, nhưng lại thập phần ấm áp.
“Chỉ là, chỉ là….” cô
vẫn còn ấp úng.
“Anh họ, anh lại hù dọa
một cô gái yếu đuối a!” Hạ Lập Dương nhịn không được thay Mạc Tử Nhân giải oan.
Hạ Anh Đông lúc này mới
rút cục thu lại thần sắc lạnh lùng, anh hôm nay là tới tham gia buổi lễ tốt
nghiệp của em họ, trong trường học người đến, người đi là nơi không thích hợp
để nói chuyện phiếm, vì vậy anh buông cô ra, đồng thời cũng từ trong túi móc ra
danh thiếp, cùng một cái bút, tại trên danh thiếp viết số điện thoại di động
giao cho Mạc Tử Nhân. “Nhớ gọi cho tôi”.
Mạc Tử Nhân không dám
không nhận, chữ của hắn phi thường có lực.
Cô nhìn anh, trong đầu
ngổn ngang, lồng ngực cũng bởi vì quá mức khẩn trương mà khó thở – cô không
nghĩ tới như thế nào mà việc nhầm lẫn tai hại này lại phát sinh trên người cô,
lần này cô phải làm sao đây?
“Cái kia…. Tôi….” Người
ta nói vạn sự khởi đầu nan, quả thật đúng vậy, cô suy nghĩ hồi lâu chính là
không nghĩ ra lời dạo đầu thích hợp, càng không nói đến sự giải thích.
Cô rốt cuộc nên nói như
thế nào, mới không để cho anh trở mặt, cũng có thể làm cho mình có một kết cục
tốt?
Chẳng lẽ lại chấp nhận
sự nhầm lẫn tai hại như vậy sao? Không, không được – cô rõ ràng thầm mến chính
là Hạ Lập Dương… Mà không phải là vị anh họ này.
Hiểu lầm nhất định phải
giải thích rõ ràng, mới không tạo thành sự phức tạp, chuyện này là lỗi của cô,
cô không thể đâm lao phải theo lao.
“Hạ ….” Đáng giận, ngay
cả tên anh gọi là gì cũng không biết.
Đang lúc Mạc Tử Nhân cúi
đầu muốn xem danh thiếp vừa nãy, Hạ Anh Đông đã cúi người tại vành tai của cô
nhẹ lẩm bẩm tên mình “Anh Đông… Tôi tên là Hạ Anh Đông”. Cuống họng mang từ
tính trầm thấp tràn đầy mị lực mê người.
Bên tai Mạc Tử Nhân đột
nhiên như bị phỏng, cả người lại cứng đờ không dám động đậy, trái tim nhảy
nhanh đến nỗi cơ hồ như không dừng lại được.
Môi Hạ Anh Đông còn chưa
rời đi khỏi bên tai cô, tay của anh đầu tiên là vuốt vuốt vành tai của cô, lại
nhẹ nhàng mở miệng ưng thuận hứa hẹn “Tiểu Nhân…. tôi sẽ đối với cô rất tốt”
Nói xong, tại trên mặt của cô lưu lại một nụ hôn, sau đó khoan thai chậm rãi
cùng Hạ Lập Dương cùng nhau rời đi.
Mạc Tử Nhân lại đỏ mặt,
tay trái vuốt vuốt vành tai, trái tim đập càng ngày càng mạnh, hô hấp càng thêm
dồn dập, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chăm chú bóng lưng của Hạ Anh Đông.
Lần tỏ tình này-
lại là hoàn toàn thất bại thảm hại.
Mặc dù nàng cũng thường
xuyên thất bại thảm hại, vốn dĩ trước kia ít nhất còn có thể đem lời muốn nói,
nói lắp ra khỏi miệng, nhưng lần này ngay cả một chữ đều không thể nói ra, đại
não giống như là bị anh quản chế, căn bản không có biện pháp suy nghĩ.
Này thật sự là quá đáng
sợ…
“Wow! Vừa rồi thực sự là
rất kích thích đó! ” Tô Phân thấy khi bọn họ đã rời đi, mới vội vã chạy tới.
Mạc Tử Nhân khuôn mặt
vẫn nóng bừng, trong lòng rối loạn không nói ra được cảm giác gì – rút cục hiện
tại đã xảy ra chuyện gì a?
“Vừa rồi người nam nhân
kia là ai? Lớn lên có ngoại hình thật là tốt! Anh ta và Hạ Lập Dương cũng có
chút giống nhau, là người thân của Hạ Lập Dương sao?”
Giống? Tuyệt không giống
– Hạ Lập Dương như ánh sáng mặt trời, Hạ Anh Đông thì lại rất lạnh lùng, mà
nàng không thích nam nhân lạnh lùng.
“Tử Nhân, bạn cùng anh
ta nói gì vậy?” Tô Phân hào hứng bừng bừng truy vấn, dường như muốn thám thính
cục diện vừa rồi.
Mạc Tử Nhân lúc này mới
hoàn hồn, chợt hiểu ra, xoay người lấy mắt kính đeo lên “Tiểu lộn xộn, bạn như
thế nào không có nói cho mình biết, người đứng dưới tàng cây không phải là Hạ
Lập Dương?” Hại cô xảy ra chuyện lớn như vậy.
Tô Phân nháy mắt mấy
cái, vẻ mặt vô tội trả lời: “Có a! Mình vừa phát hiện người nọ đến gần Hạ Lập
Dương, sau đó Hạ Lập Dương dưới tàng cây rời đi, khi đó mình khô