
ng phải có gọi
bạn hay sao? Bạn cứ thế liên tục đi lên phía trước, nam nhân kia cũng đã phát
hiện ra bạn, chẳng lẽ bạn muốn mình phóng tới lôi bạn về sao?” Về sau cô còn
rất quẫn bách, đối với Mạc Tử Nhân thẳng phất tay loạn xạ, muốn gọi Tử Nhân vội
vàng trở lại, nào ngờ Mạc tử Nhân chỉ là liếc nhìn cô một cái, lại quay đầu đi.
“Đương nhiên muốn a!”.
Việc đó so với sai lầm của cô hiện tại thì còn hơn chán.
“Đúng là không hiểu được
cái gì, mình thật không dám ngang nhiên xông qua a….” Nhìn thấy trên mặt Mạc Tử
Nhân tràn đầy vẻ hối tiếc, Tô Phân nhất thời cũng thay đổi sắc mặt. “Không… Lẽ
nào như vậy? Bạn đối với nam nhân kia tỏ tình sao?” Oa! Sai lầm lần này thật
đúng là thú vị, cô rất mong đợi chuyện gì sẽ xảy ra sau đó!
Mạc Tử Nhân xụ mặt, ai
oán đến cực điểm gật đầu.
Tô Phân cầm chặt tay cô,
tiếp tục tìm tòi nghiên cứu chân tướng. “Thật quá lợi hại! Sau đó, sau đó thì
sao?Nam nhân kia nói gì?” Nói không chừng việc nhầm lẫn tai hại lần này có thể
thúc đẩy một chuyện tình yêu kì dị, điều này cũng không có gì không tốt.
Hạ Anh Đông nói gì – Mạc
Tử Nhân vừa nghĩ tới đã cảm thấy khóc không ra nước mắt.
“Tử Nhân, anh ta đến tột
cùng nói gì, bạn mau nói a~!” Thật đáng tiếc, vừa rồi không có đứng gần một
chút, nếu không có thể nghe được toàn bộ tin tức.
Mạc Tử Nhân nhìn qua bạn
tốt, nháy mắt mấy cái dùng sức ôm lấy bạn tốt : “Tiểu lộn xộn, làm sao bây giờ?
Mình xong đời rồi a!”
Ô, ô lúc này mới không
cần phải kiểm tra, rõ ràng chính là bị nguyền rủa a~!
Nếu là nguyền rủa – cô
phải nghĩ biện pháp giải trừ bùa chú; Nếu là sai lầm – cô phải nghĩ biện pháp
cởi bỏ hiểu lầm, tóm lại trốn cũng không thoát, cô nhất định phải một mình gánh
chịu.
************
Nhưng vấn đề là, vì cái
gì mà sau ngày tốt nghiệp, cô không phải là vội vã đi tìm việc làm, mà là ngẩn
người nhìn điện thoại di động?
Cô rất hi vọng chuyện
ngày hôm qua chỉ là mơ, dù cho qua, nhưng mà trái tim vẫn cứ đập loạn thình
thịch, cái này chứng tỏ đây không phải là mơ.
Cô đúng là xác thực có
làm một chuyện ngu xuẩn, cho dù hiện tại cô có vỗ ngực liên tục như thế nào,
cũng không cách nào vãn hồi, chỉ có thể hết sức kết thúc trận hỗn loạn này.
Mạc Tử Nhân hít một hơi
thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
Ngày hôm qua, cô cùng Tô
Phân tốn nhiều thời gian để luyện tập cho hôm nay, khi gặp Hạ Anh Đông để giải
thích, nhưng không biết tại làm sao, khi Hạ Anh Đông nhìn cô, suy nghĩ của cô
sẽ bãi công, thật may là Tô Phân sưu tầm không ít những câu nói tốt sẽ phải
dùng đến trong cuộc gặp gỡ này, ngoại trừ việc giải thích hiểu lầm, cũng sẽ
không làm Hạ Anh Đông mất mặt mũi.
Tô Phân vốn là đề nghị
muốn hai người mặt đối mặt giải thích rõ, như vậy mới thể hiện sự thành ý, vừa
nghĩ tới ánh mắt sắc bén phảng phất có thể đoạt tâm phách người khác của
Hạ An Đông, cô lập tức lắc mạnh đầu, nói cái gì cũng không muốn gặp mặt
anh lần thứ hai- cô lại không hiểu biết về anh mấy, vạn nhất anh tức đến nỗi
động thủ thì làm thế nào?
Tô Phân hôm nay đi phỏng
vấn, chỉ còn một mình cô một người chiến đấu hăng hái, cho nên cô quyết định
cùng Hạ Anh Đông giữ khoảng cách, dùng thẻ an toàn.
Cô lần nữa hít sâu một
hơi, cầm lấy điện thoại di động bấm dãy số, tiếng chuông vang lên, đáp lại ngay
ở giây thứ năm – thật may là có người bắt máy, nếu không cô sẽ sợ đến mức trực
tiếp ngắt điện thoại.
Cô cũng không biết chính
mình tại sao khẩn trương như vậy, có thể là do cô chính là sợ Hạ Anh Đông, mà
nếu đã sợ anh, Tô Phân lại có ý tưởng không thể chấp nhận được, đó là muốn cô
đâm lao phải theo lao; cô đối với tình cảm rất có nguyên tắc, tuyệt sẽ không có
mới nới cũ.
“Là Tiểu Nhân sao?”
Di? Cô cũng chưa có mở
miệng, anh như thế nào biết là cô gọi tới? Nhưng đây không phải là trọng điểm,
trọng điểm là cô cần phải giải thích rõ mọi chuyện, nên vội vàng lên tiếng: “
Đúng vậy, là tôi, cái kia….” ngay bước đầu đã gặp phải bất lợi,
cô vừa nói lại bắt đầu nói lắp.
“Cái kia…. Tôi nghĩ muốn
giải thích, giải thích một chút tình huống ngày hôm qua…” May mắn là dùng điện
thoại liên lạc, cô không cần đọc thuộc lòng, chỉ cần không nói lên một
chữ khó nghe là được “Chuyện là như vầy, tôi cũng không phải là muốn
hướng anh tỏ….”
“Đã ăn chưa? ” anh vừa
đúng lúc cắt đứt dòng giải thích rõ ràng của cô.
“Tôi chưa ăn.” Ách, nói
đến một nửa đã bị cắt đứt, nàng phải tìm được trọng điểm lần nữa: “Tôi là phải
nói, kì thật ngày hôm qua tôi không phải muốn hướng anh…”
Hạ Anh Đông lại lần nữa
chặn ngang thanh âm của nàng, chậm rãi nói: “Tôi đói bụng, đợi lát nữa gặp mặt
lại tán gẫu, cô có giấy bút không? Ghi địa chỉ một chút…” Lưu loát đọc lên chỗ
anh đang ở “Một tiếng sau gặp lại trong tiệm”.
“Tôi còn chưa nói
xong!” cô thật vất vả đem câu nói đầy đủ nói ra khỏi miệng.
“Một giờ sau tôi nghe cô
nói sau”. Anh trực tiếp tắt luôn điện thoại.
Mạc Tử Nhân không cách
nào nói tiếp, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo kế hoạch của anh; Có thể… Như vậy
không đúng sao? Nào có người như anh– Hạ Anh Đông có thể nào hoàn toàn mặc kệ ý
kiến của cô sao?
Mặc dù