
h Đông mỗi khi ăn
một món cũng sẽ phân cho Mạc Tử Nhân một chút, anh không chỉ có thích ăn, cũng
biết được cách ăn, còn dạy cô ăn gỏi cá phải sử dụng bao nhiêu gia oa cát mét
(*) mới có thể vừa đúng — sẽ không bị sặc, lại sẽ không quá mức khó chịu.
(*oa cát mét: mù tạt )
Tình huống hoàn toàn
không giống như cô dự trù — cô không chỉ có không có khẩn trương nói không ra
lời, cũng không còn sợ hãi tông cửa xông ra, bọn họ lại là phi thường hòa bình
cùng nhau ăn cơm.
Từ trước đến nay Mạc Tử
Nhân chỉ ăn lưng lửng bụng, bởi vì đồ ăn Nhật ăn quá ngon, mà nhịn không được
ăn no bụng, nhà hàng này thật sự là quá tuyệt vời.
“Ăn ngon không?” Ăn no,
Hạ Anh Đông vẻ mặt cũng không lạnh lùng nữa, khóe mắt khẽ nheo nheo, tựa hồ tâm
tình không tệ.
“Ừ, ăn thật ngon.” cô
vừa lòng thỏa mãn trả lời.
“Thích là tốt rồi, về
sau tôi sẽ thường xuyên dẫn cô đến đây.” Hạ Anh Đông nói rất tự nhiên, phảng
phất thật sự đã đem Mạc Tử Nhân coi như là bạn gái.
Trên thực tế, từ ngày
hôm qua anh cũng đã coi cô là bạn gái của mình rồi.
Anh muốn thường xuyên
dẫn cô đến đây?! Mạc Tử Nhân nghe vậy, lập tức đột nhiên bừng tỉnh — cô suýt
nữa đã quên chính sự, rõ ràng cô là đến đây cởi bỏ hiểu lầm, như thế nào biến
thành hai người cùng nhau ăn cơm? Thiệt là…… Cô như thế nào luôn bị anh nắm mũi
dẫn đi?
“Hạ…… Anh Đông, việc
kia, tôi nghĩ tôi vừa rồi đã giải thích được rất rõ ràng, người trong
lòng tôi cũng không phải là anh, cho nên tôi không thể nào trở thành bạn gái
của anh được; Thích là chuyện chủ quan, dù cho điều kiện của anh rất tốt, hơn
nữa cho dù chúng ta biết nhau lâu rồi, nhưng đối tượng tôi động tâm cũng không phải
là anh, thật sự…… Thật xin lỗi.”
Bạn tốt Tô Phân từng nói
qua cô quá mức cố chấp, thế nhưng thích một người dài đến bốn năm, cũng không
từng thay lòng; Nhưng cô chính là có loại cá tính này, không thể nào nói thay
đổi liền thay đổi ngay được.
“Vì cái gì không thể là
tôi?” anh hỏi ngược lại.
Mạc Tử Nhân ngơ ngác một
chút, giống như là không có ngờ tới anh sẽ hỏi như vậy, hơn nữa anh hình như là
thật sự muốn nghe được câu trả lời thuyết phục, mới bằng lòng bỏ qua.
Được rồi! Nếu anh
đã muốn đuổi theo tìm tòi đến cùng, thì cô liền bồi thường đáp anh tất cả nghi
vấn. “Tôi cảm thấy được tình cảm là cần thời gian dài bồi dưỡng, không thể nào
như loại chỉ cần ba phút, là có thể được ăn mì tôm; Dù cho có những người khác
yêu thích tôi, tôi cũng vẫn như vậy không thể đáp lại được tình cảm đó, bởi vì
tôi thích là Hạ……”
Đột nhiên ý thức được
chính mình thiếu chút nữa muốn đem tên Hạ Lập Dương nói ra khỏi miệng, nàng lập
tức ngừng — ở trong lúc mấu chốt này, nàng cảm thấy ít một chuyện có thể
tốt hơn.
“Tôi thích người kia
suốt bốn năm, tôi sẽ chú ý tất cả chi tiết nhỏ của anh ấy, mỗi lần phát
hiện một ưu điểm của người đó, tôi liền sẽ thêm thích anh ấy thêm một chút; Nếu
như không phải năm này tháng nọ gặp mặt nhau, muốn tôi đi thích một người thực
tại quá khó khăn, cho nên tôi thật sự không thể làm bạn gái của anh, xin anh
thứ lỗi cho.” Tình cảm của cô xem như đã bị truyền thống của cha mẹ ảnh hưởng
quá nhiều, cô muốn tình cảm là một đời thủy chung.
Hạ Anh Đông nhẹ nhàng
uống một ngụm trà nóng“Từ từ sẽ đến, tôi không vội.”
Mạc Tử Nhân ngây ngốc
một chút, không quá khó để có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của anh .“Ý
của anh là gì?”
“Cô đã nghĩ bồi dưỡng
tình cảm, vậy tôi tôn trọng cô, chúng ta từ từ sẽ đến, không vội.” anh dù bận
vẫn ung dung nói, trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì, làm người ta đoán
không ra tâm tư.
Mạc Tử Nhân đột nhiên có
cảm giác như tú tài gặp được binh, hữu lý nói không rõ cảm thụ (*) — cô không
phải là đã nói không thích anh sao? “Đúng là……”
(*ý câu này có nghĩa
là người học võ không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của người học văn [dùng
chỉ quan văn và quan võ ngày xưa, nói chuyện mau thuẫn với nhau'>, Trong hoàn
cảnh này là hai người không hiểu nhau, khó nói chuyện)
“Cô chán ghét tôi sao?”
Không, cô kỳ thật cũng
không chán ghét Hạ Anh Đông, cá tính của anh mặc dù lạnh lùng mà khí phách,
hành vi lại có vẻ tương đối thành thục, thái độ cũng rất ôn nhu, sẽ không tạo
thành cô phản cảm, bất quá khó có thể thay đổi chính là ấn tượng đầu tiên anh
để lại cho cô— cô không muốn sau bữa ăn tối này sẽ phải lưu luyến một nam nhân,
bởi vậy cô quyết định sẽ đối với anh kính nhi viễn chi (*), dù sao ý nghĩ “Nam
nhân xấu, nữ nhân không thương” đích thực chưa bao giờ tồn tại ở trong lòng
nàng.
(*kính nhi viễn chi:
bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế
không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó)
Chớ nói chi là cô căn
bản một chút không biết về Hạ Anh Đông, cũng không thể lập tức cảm thấy là chán
ghét anh, hoặc là thích anh.
Mà vô luận là chán ghét,
hoặc thích bất cứ người nào, cô cũng sẽ có lý do cụ thể, mà không phải thành
kiến đơn thuần; Giờ phút này, cô đối với anh bình thường giống như là người xa
lạ.
“ Không phải là người
kia thì không thể sao?” anh hỏi lại.
“Đú