
, còn có dàn
nhạc rất tuyệt cùng ti vi, mệt mỏi có thể lập tức ngủ, không tốt sao?”
Nghe anh tả, Mạc Tử Nhân
trong đầu lập tức hình dung ra một gian phòng sang trọng, điều này làm cho cô
cũng có ý đồ manh động nhìn lén, “Rất, rất tốt a……”
“Kia……Em có nghĩ
muốn nằm lên trên đó xem một chút? Xem ra giường rất lớn đó! Cũng đủ dung nạp
ba người, cho nên chúng ta cùng nhau nằm xuống tuyệt đối không là vấn đề……” Cô
đơn thuần cũng là đã đánh vào vết thương trí mạng của anh, làm anh không biết
ra tay từ đâu — anh không muốn dọa cô sợ, nhưng lại rất muốn có cô, vấn đề nan
giải này từ khi bọn họ bắt đầu quen nhau, vẫn làm cho anh lâm vào sự giằng co
mãnh liệt.
Nằm trên đó? Mạc Tử Nhân
nhìn Hạ Anh Đông, khẩn trương lắc đầu.
“Như vậy không muốn a?”
anh lời nói mang đầy thất vọng.
Không đành lòng thấy anh
thất lạc, cô lại gật gật đầu.
“Vậy tối nay có nghĩ là
thử nhìn một chút?”
Đêm nay…… Mạc Tử Nhân
lại mạnh lắc đầu.
Tâm tình của anh hoàn
toàn bởi vì cô mà dậy lên rơi xuống, nha đầu kia thật là biết hành hạ anh.
“Được rồi!” Thở dài một hơi. “Em lên lầu đi.”
Anh hôn lên trán cô một
cái, lại ôm cô một lúc, cuối cùng không nỡ buông ra — lại thả ra chỉ sợ sẽ tiếp
tục quẫn cảnh diễn ngoài ý muốn phát sinh như lần trước tại “Cái hẻm nhỏ” .
“Anh…… Tức giận sao?” cô
nhỏ giọng hỏi.
“Làm sao phải tức giận?
Cô bé ngốc, vì loại chuyện này mà tức giận chỉ có thể nói nam nhân như vậy là
đồ háo sắc; Tình yêu vốn là nên tôn trọng lẫn nhau, không phải sao? Mau lên
lầu, sớm một chút nghỉ ngơi, vài ngày tới anh không thể đi đón em, em tự mình
phải cẩn thận, được không?”
“Được……” Mạc Tử Nhân xúc
động, rướn người lên hôn môi của anh, sau đó cúi đầu ra khỏi xuống xe. “Ngủ
ngon.”
Cho đến khi cửa nhà trọ
đóng lại, Hạ Anh Đông mới ý thức tới chính mình vừa rồi được cô chủ động hôn,
anh tự tay vuốt ve môi của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy một cỗ ngọt
ngào, mặc dù vẻn vẹn hôn chỉ như là chuồn chuồn lướt nước, cũng đã làm cho anh
thỏa mãn……
Ít nhất một tuần lễ này,
anh có thể ỷ lại nụ hôn của cô mà tưởng niệm.
~~~~~~~~~~~
Thật sự là không có thói
quen……
Hạ Anh Đông rời đi ngày
thứ ba, cô đã cảm thấy rất không quen.
Buổi tối ngày đầu tiên,
cô không thể chờ đợi được gọi cho anh, không khéo gặp gỡ anh đang bận rộn, nói
không đến mười giây liền cúp điện thoại; Mà cô cũng không dám lại gọi lại, đành
phải si ngốc chờ, chỉ là chờ a chờ, Hạ Anh Đông thủy chung không có gọi tới.
Cô đoán rằng anh có
nhiều việc bề bộn cần phải giải quyết, lại càng không dám quấy rầy anh, thậm
chí cũng không dám gửi tin nhắn, sợ gây phiền nhiễu cho anh.
Kỳ thật Hạ Anh Đông rời
đi cũng không có thay đổi bao nhiêu, cô lại nhớ tới cuộc sống một người trước
kia — trước cô là một người tại “Cái hẻm nhỏ” nhìn vách tường ngẩn người, gần
đây còn lại là một người nhìn chăm chú vào cửa chính sững sờ; Buổi tối lúc từ
phòng vẽ tranh rời đi, cô sẽ đứng ở dưới lầu chờ một lúc lâu, ngây ngốc cho
rằng như vậy có thể thật sự đợi được người đến.
Thực ngốc…… Làm sao có
thể đợi được người đến? Hôm nay mới là ngày thứ năm, anh vẫn còn phải ở Thượng
Hải? Cô chỉ có thể hi vọng anh đừng quá mệt mỏi mới tốt.
Vì để cho chính mình
chuyên tâm, cô cố lấy dũng khí tắt điện thoại di động, để tránh chính mình mỗi
một phút đều muốn nhìn một lần, mà một lần xem là một lần lại thất vọng.
Hạ Anh Đông nếu đã bận
rộn như vậy, cô cũng phải cố gắng mới được, mà cô duy nhất có thể làm đúng là
đem bích hoạ “Cái hẻm nhỏ” hoàn thành.
Thật vất vả mới đem sự
chú ý từ cửa chính trở lại trên vách tường, Mạc Tử Nhân chợt nhớ tới lần trước
lúc ở chỗ này, cô cũng là đang suy nghĩ chuyện về “Cái hẻm nhỏ , kết quả lại
làm cho Hạ Anh Đông cắt đứt suy nghĩ.
Cô suy nghĩ! Cô đối với
ba chữ này thật sự cảm thấy rất quen thuộc — trước kia tại ngôi nhà ở Đài
Trung,cô liền thường xuyên mở ra cửa sổ của gian phòng nhìn ra bên ngoài là
“Cái hẻm nhỏ”, đây chính là tiêu đề của bức tranh.
Chỗ đó phần lớn là phòng
cũ, ngõ hẻm rất cũ kỹ, lại nhỏ hẹp, cho nên đặc biệt khi có một ý tưởng về
cảnh, cô vẽ rất nhiều, nơi này cảm giác nhìn thấy tựa hồ có điểm giống với “Cái
hẻm nhỏ”
Không bằng liền vẽ phong
cảnh Lão Nhai (*) — nàng đột nhiên có chủ ý này.
(*phong cảnh lão nhai:
phong cảnh thiên nhiên)
Đối với ngôi nhà trước ở
Đài Trung, mặc dù mẹ con cô lúc ấy đi rất vội vàng, nhưng cô vẫn như xưa rất
nhớ chỗ đó, dù sao thời gian ở tại đó là thời gian cô vui sướng nhất, khi nhớ
lại cũng có đau đớn nhất.
Trí nhớ mênh mông rất
nhanh đã bị Mạc Tử Nhân đè xuống, cô thay đồng phục làm việc, cầm lấy bút tại
trên tường vẽ phác thảo vòng quanh sơ đồ, thử tìm ra một chút vật và cảnh làm
nàng cảm động.
Cạch.
Thanh âm mở cửa làm cho
Mạc Tử Nhân tim đập thình thịch, là Hạ Anh Đông sao?! Nhưng hôm nay không phải
mới là ngày thứ năm, anh có thể nào lại nhanh như vậy trở về gấp sao?
Cô lập tức quay đầu lại,
tâm tình mong đợi lập tức bị dập tắt, bởi vì người tới là Trình Diệu Ngang.
“Mạc tiểu thư, xin chào,
hôm nay mưa thật lớn.” Trình Diệu Ngang thu