
huyện nhỏ nhặt này.
“Anh Đông, anh không nên
tức giận, là lỗi của em, em hướng anh xin lỗi, sẽ không còn có lần sau.” Có một
nam nhân bởi vì nhớ cô, ngàn dặm xa xôi gấp trở về, cô chỉ cảm thấy cảm động
không thôi.
“Nếu như tái phạm lần
nữa, anh nhất định đem em cột vào bên cạnh anh, biết không?” Rõ ràng đây là Mạc
Tử Nhân cho anh bậc thang, anh cây ngay không sợ chết đứng liền đi theo.
“Sẽ không.” cô dùng sức
gật đầu, to gan nhào vào trong ngực của anh; Hạ Anh Đông vóc người rất tốt, mỗi
lần được anh ôm, làm cho cô cảm thấy rất thoải mái, lần này chủ động ôm anh,
cảm giác lại càng rất kỳ diệu.
Hạ Anh Đông lửa giận
trong nháy mắt bị dập tắt – lử giận dù có lớn hơn nữa, nhưng khi trải qua
cô hành động như vậy liền bị dập tắt, đâu còn sẽ có lửa, tính tình đã sớm mềm
nhũn .
“Công tác của anh đã kết
thúc rồi sao?”
“Còn không có.” Anh là
cứng rắn rút ra thời gian trở về gấp. “Như thế này còn phải trở về Thượng Hải.”
Mạc Tử Nhân nghe vậy,
nội tâm càng thêm cảm động. “Thực xin lỗi…… Cám ơn anh.”
“Cám ơn anh cái gì?”
“Cám ơn anh để cho em
thật là nhớ càng yêu anh hơn!” cô sao mà may mắn; Lần đầu tiên yêu thương lại
có thể yêu một nam nhân hoàn mỹ như thế
Bởi vì anh, thế giới của
cô trở nên nhiều màu nhiều sắc; Bởi vì anh ấm áp, làm cho cô lấy được rất
nhiều, rất nhiều hạnh phúc, mặc dù anh rất ít dỗ ngon dỗ ngọt, có thể ánh mắt
của anh, nét mặt của anh, thậm chí hành vi của anh đều biểu đạt ra tình yêu
nồng nàn, luôn che chở cô
Cô đã từ từ ỷ lại thương
anh, thói quen có anh, căn bản không dám tưởng tượng thực sự sẽ có một ngày
chia tay.
Nếu quả thật chia tay……
cô chỉ sợ sẽ liên tục khóc đi!
Hạ Anh Đông nhéo cái mũi
của cô, tức giận nói: “Em vốn là nên càng ưa thích anh, bỏ qua anh, em cũng
tìm không được nam nhân nào yêu em nha đầu ngốc này hơn anh đâu. Đi, đừng vẽ,
anh dẫn ngươi đi ăn cơm.”
Không phải là cùng cô
cùng nhau ăn cơm, anh căn bản là ăn không vô, mà ngay cả đồ ăn Nhật hắn thích
nhất cũng không cách nào tạo cảm giác muốn ăn.
Mạc Tử Nhân cởi đồng
phục làm việc ra, đeo túi sách lên vai, nắm tay của anh rời đi. “Đúng rồi,
Trình tiên sinh còn giống như không biết chuyện chúng ta quen nhau đi?”
“Hắn là phụ tá của anh,
làm sao có thể không biết, anh nghĩ hắn hẳn là không hy vọng muốn làm cho em
lúng túng, dù sao em bây giờ xem như là đang làm việc giúp anh, cái người kia
ưa giải quyết việc chung; Bất quá hắn nếu như khi dễ em, nhớ rõ phải nói cho
anh, biết không?”
“Trình tiên sinh rất
chiếu cố em, mới sẽ không khi dễ em.”
“Ý là anh khi dễ em? Em
làm sao thế, tại sao vẫn nhìn chằm chằm vào anh.”
Mạc Tử Nhân giống như là
phát hiện ra cái gì, khẽ mỉm cười. “Không có a…… Em chỉ là cảm thấy anh thay
đổi thật nhiều, trước thật lạnh lùng, nhưng bây giờ thật là ấm áp, em đang suy
nghĩ tại sao có thể có biến hóa lớn như vậy?”
Kỳ thật không phải là
biến hóa, đây mới là cá tính của anh, chỉ là bởi vì hoàn cảnh làm cho anh không
thể không thoa lên một tầng màu sắc tự vệ, dù sao làm cho địch nhân hiểu rõ bản
thân, cũng chính là bại lộ nhược điểm, chỉ có tại lúc đối mặt với cô mới có thể
làm cho anh chính thức tháo xuống phòng bị.
Anh rũ mắt, thâm tình
chân thành hỏi: “Em thích anh như thế nào?”
“Lạnh lùng cũng rất có
cá tính, bất quá m thích anh bây giờ, so với trước chân
thật hơn.”
Anh xoa xoa tóc của cô,
cười nói: “Anh cũng vậy, anh thích anh bây giờ.” Bởi vì sự xuất hiện của cô
trong cuộc sống của anh, mà con đường hạnh phúc tưởng chừng đã bị chặn hoàn
toàn, lại lần nữa mở ra. “Như thế này, muốn ăn cái gì?”
“Anh Đông, em cuối cùng
cảm thấy việc chúng ta thường làm nhất, chính là đi ăn cơm a!”
“Không ăn cơm, kia làm
chuyện khác được không?” anh trêu chọc hỏi.
“Chuyện gì?”
Thoáng nhìn cô đáy mắt
lóe quang mang hồn nhiên, Hạ Anh Đông chỉ đành phải rầu rĩ đem lời nói nuốt trở
về — nên biết đối mặt với kiểu nữ nhân đơn thuần này, nội tâm tư tưởng tà ác
của anh giống như là đã bị chế tài, là không dám làm loạn.“Không có việc gì……”
“Nói ra, nói ra! Rốt
cuộc là chuyện gì?” Khó có được chuyện làm cho Hạ Anh Đông lộ ra vẻ mặt mừng
rỡ, cô nhất định phải lên tiếng hỏi. Bởi vì cô cũng muốn đối tốt với anh
“Thật sự không có gì……”
cô cố chấp làm anh thật khó nói.
“Anh Đông, em là thật sự
muốn biết!” cô cắn cắn môi dưới.“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Hạ Anh Đông quả thực
không còn cách nào khác, đành phải thỏa mãn cô. “Lên giường — Tiểu Nhân, anh
nghĩ muốn em.”
Mạc Tử Nhân trong nháy mắt,
mặt đỏ như trứng gà luộc, không trả lời.
Hạ Anh Đông biết rõ cô
sẽ không đồng ý, thậm chí cũng không ôm bất cứ hy vọng nào. “Không nói việc này
nữa, em muốn ăn cái gì?” sắp phải bay trở về Thượng Hải, anh muốn nắm lấy thời
gian ở bên cạnh cô.
Mạc Tử Nhân dừng bước,
cũng kéo lấy bước tiến của anh “Đúng là, đúng là anh như thế này phải trở về
đi……” Thanh âm của cô rất nhỏ, vài từ không thể nghe thấy.
“Em nói cái gì?” Hạ Anh
Đông không có nghe rõ, liền đi lại gần cô
“Anh đợi tí nữa phải trở
về Thượng Hải sao?” cô cố lấy dũng khí hỏi lại .
“Anh đã mua xong