
lời cô nói, đôi mắt anh chợt biến đổi. Cô thấy anh đi
đến bên cái két sắt cuối tường, xoay mật mã, mở ra. Cô không biết anh
đang làm gì, nhưng khi anh quay lại, trên tay anh là một cây kim tiêm.
Đỗ Mạn Linh hoảng sợ, cô lùi từng bước, không dám để anh tới gần: “Ông xã, Mục Cẩn…anh muốn làm gì…đừng qua đây!”
Anh từ từ bước đến gần cô:”Không sao đâu tiểu Linh, anh sẽ không hại em,
vĩnh viễn cũng không hại em. Nhưng, anh cũng không muốn mất em.”
Đỗ Mạn Linh thấy thần sắc anh không đúng, cô hoảng sợ. Anh yêu cô, yêu đến biến thái, vì yêu cô, nên anh có thể làm bất cứ điều gì. Điều này cô
luôn biết, vì vậy, khi nhìn thấy cây kim tiêm trên tay anh, cùng chất
lỏng màu vàng không biết tên, cô thật sự sợ.
Không để cho cô kéo
dài thời gian, Mục Cẩn chợt nhoáng lên, ôm lấy cô. Nhanh chóng đưa cây
kim đến gần bắp chân của cô, sau đó đâm vào.
Đỗ Mạn Linh chỉ cảm
thấy phần bắp chân chợt đau đớn không tưởng. Cô vùng vẫy, muốn tránh
khỏi vòng tay như gọng sắt của anh, nhưng không được, cơn đau làm giọng
nói cô suy yếu:”Mục Cẩn, buông ra…đau quá…anh đã làm gì tôi, cái thứ đó
rốt cuộc là gì…?”
Bơm hết chất lỏng vào chân cô, Mục Cẩn đặt kim
tiêm qua một bên, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô vì đau đớn mà trở nên suy
yếu vào lòng. Anh nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cô, sau đó đặt những nụ hôn lên trán, lên môi cô như muốn an ủi, làm dịu đi nỗi đau.
-“Không sao đâu tiểu Linh, sẽ nhanh chóng khỏi thôi.”
Cơn đau đã dần dần qua, nhưng đi cùng với điều đó, là đôi chân cô cũng dần
dần mất đi cảm giác. Cô thử hoạt động chân, nhưng không được, một lúc
sau, cô mới buông tha cho việc cử động, run run hỏi: “Đó, thật ra là thứ gì?”
Mục Cẩn nhẹ hôn lên trán cô, sau đó cằm của anh dựa lên đầu cô, nhẹ giọng trả lời: “Đó là một loại thuốc làm tê liệt các cơ bắp mà
anh mua được từ chợ đen cách đây 1 năm. Điều này, chỉ để chắc chắn rằng
em không thể rời khỏi anh. Tiểu Linh, anh không thể không có em được.”
Đỗ Mạn Linh nghe xong, cả người như không còn sức lực tựa vào người Mục
Cẩn, sự điên cuồng của anh, lại đến mức như thế, cô đã không thể nói
thêm được lời nào, nằm yên để anh ôm vào lòng.
Đỗ Mạn Linh ngồi dựa
vào thành giường, trên người là cái áo đầm ngủ màu trắng thoải mái phủ
đến nửa bắp chân, mái tóc thẳng dài, đen nhánh được thỏa ra một cách
tùy ý, rõ ràng chủ nhân của nó cũng không mấy quan tâm tới việc trau
chuốt vẻ bề ngoài của mình.
Cửa phòng mở ra, Mục Cẩn với trang
phục ngày thường ở nhà bước vào, trên tay còn cầm một ly sữa ấm. Anh đi
đến bên giường, ngồi bên cạnh cô, khẽ cúi xuống hôn nhẹ vào trán cô, rồi đưa cho cô ly sữa, nhẹ giọng hống:
-“Tiểu Linh, uống sữa đi, còn nóng này.”
Đỗ Mạn Linh nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn để anh đút sữa cho mình uống. Từ
ngày hôm đó đến nay đã được hai tuần, cô không thể cữ động đôi chân, làm việc gì cũng khó khăn.
Mỗi khi cô muốn đi vệ sinh hay tắm rửa,
anh đều rất ân cần ôm cô đi, phải nói là phục vụ còn hơn cả tận tình,
tình cảnh của hai người lại trở về như lúc cô vừa mới tỉnh lại, các bộ
phận của cơ thể còn chưa khôi phục chức năng.
Nhưng lúc đó, cô
hưởng thụ sự chăm sóc của anh một cách ngọt ngào, còn bây giờ, chỉ là sự châm chọc. Anh cư xử cứ như cả hai chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, anh
vẫn là người chồng yêu thương, đầy chăm sóc như trước.
Hai tuần
qua, cô đã nhiều lần thử khơi thông với anh, bảo đảm với anh cô không
rời đi, nhưng đều vô dụng, anh luôn không có phản ứng gì. Đến bây giờ,
cô đã không đoái hoài gì nữa.
Thấy cô uống sữa xong, Mục Cẩn để
cái ly sang bên cạnh, sau đó đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, ân cần hỏi:” Em đã đói chưa, anh bảo thím Trần làm cái gì cho em ăn được không? Hay là em
muốn anh nấu cho em?”
Đỗ Mạn Linh vẫn không có phản ứng gì, chỉ
ngồi đó im lặng, đôi mắt Mục Cẩn hơi ám ám, sau đó lại khôi phục như
thường. Anh tỏ vẻ như không có chuyện gì, tiếp tục nói:
-“Anh làm mì ý hải sản cho em ăn nhé, em rất thích món đó đúng không.”
Hỏi xong, không đợi cô trả lời, anh đã nhấc tay, bế cô lên, đi đến hướng
căn bếp, đặt cô xuống cái ghế gần đó. Anh cúi người xuống, mổ nhẹ vào
đôi môi cô, dịu dàng nói:
-“Chờ anh một chút nhé, sẽ xong ngay
thôi!” – Nói xong anh quay người đi, đeo lên cái tạp dề màu hồng phấn
của cô, động thủ nấu ăn.
Đỗ Mạn Linh yên lặng nhìn anh tự biên tự diễn, trong lòng vừa giận lại vừa đau lòng. Có lẽ lúc này đây, anh cũng không thoải mái bao nhiêu. Mấy ngày qua cô không hề nói với anh từ nào, không hề đếm xỉa đến anh.
Những lúc nhìn thấy ánh mắt của anh
toát lên vẻ khổ sở, lòng cô cũng nhói lên, nhưng cô lại không thể không hành động như vậy. Một người bình thường, tự nhiên không thể hoạt động
đội chân, chẳng khác gì kẻ tàn tật, làm sao cô có thể không oán hận.
Oán anh vì sao lại không tin cô, lại hành động như vậy để giữ lại cô. Trong lòng cô đầy vẻ nghẹn khuất, lại không thể cùng ai khơi thông. Anh đã
hoàn toàn cắt bất cứ liên lạc nào của cô đối với bên ngoài, cô không thể gọi điên thoại tâm sự với Hàn Như, Trịnh Tâm Ngữ, Triệu Linh.
Điện thoại và máy vi tình đều bị anh mang đi, cũng chỉ