
ời
giường, cô đói bụng rồi, dù là chuyện gì thì ăn vẫn là quan trọng nhất.
Bước ra khỏi phòng, đi đến bếp. Mục Cẩn đang đứng ở đấy, tay anh còn đang
khuấy khuấy trong nồi, mùi thơm cho cô biết, anh đang chuển bị nước lẩu.
Dáng anh rất cao, lại thon dài, trên người mặc một cái áo phông ngắn tay màu trắng, phía dưới là chiếc quần kaki nâu vàng được thiết kế vô cùng thoải mái. Gương mặt tuấn tú, nhu hòa, mái tóc đen không vuốt
keo như lúc đi làm mà là mềm mại rủ xuống trán. trông anh bây giờ như
một thanh niên trẻ trung, đầy sức sống mà không phải là một ông chú 33
tuổi, hơn nữa còn yêu một cô vợ trẻ hơn mình 10 tuổi.
Hơn nữa, khi anh mặc trên người cái tạp dề màu hồng trắng của cô, thì càng kì dị hơn. Cái đó không hợp với anh chút nào.
Cô đi về phía anh, khi đã đến gần, liền giang hai tay, ôm lấy thắt lưng anh.
Điều này khiến Mục Cẩn cười khinh khích, một tay anh đang loay hoay nấu nấu, tay còn lại, anh nâng hai bàn tay trước hông mình lên, nhẹ nhàng hôn
chúng, giọng nói trầm cảm, tràn ngập từ tình vang lên:
-“Sắp xong rồi!”
Đỗ Mạn Linh :”ừm”
Dù vậy, cô vẫn giữ nguyên tư thế, không buông ra. Mục Cẩn cũng chìu cô,
nhưng động tác của anh lại cẩn thận hơn, để tránh thức ăn văng trúng cô.
Hai người chọn ăn ở ban công, tuy hơi lạnh một chút, nhưng không khí như vậy, lại rất thích hợp để ăn lẩu.
Sau khi dòn hết những thứ cần thiết ra, Đỗ Mạn Linh chỉ cần ngồi một bên,
còn lại mọi việc, Mục Cẩn sẽ làm hết. Anh bỏ từng thứ, từng thứ vào
trong nồi nước đang sôi ùng ục. Đợi một lát, khi đã chín, anh bắt đầu
gắp cho cô vợ nhỏ đang ngổi trông mong bên cạnh.
Đỗ Mạn Linh ăn
rất là hưởng thụ, cô gắp một miếng thịt bò hơi chín, đưa đến trước miệng Mục Cẩn, anh đang lột vỏ tôm cho cô. Anh không lo ăn, mà chỉ chăm chỉ
gắp cho cô. Nhưng không sao, vì cô cũng sẽ không để anh chịu đói. Hai vợ chồng, một người lo nấu, lo gắp, một người lo ăn cho cả hai người, tuy
vậy, nhưng lại nhìn rất hài hòa.
Đỗ Mạn Linh mấy ngày nay không hề ra khỏi nhà, điều này khiến Mục Cẩn rất vui mừng, nhưng người khác lại không như vậy.
Hàn Như vì chuyện gì đó mà rất hưng phấn, nên lại muốn rủ mọi người tụ họp, cô muốn rủ mọi người chơi cho đã, nhưng cô cũng biết, mấy chị em của
cô, người nào cũng không được đi chơi quá khuya, ngay cả cô cũng vậy,
chỉ cần các cô 8 giờ tối còn không có ở nhà, các vị điện hạ liền tự mình thân chinh, bắt người.
Vì vậy, lần này cô thông minh hơn, không
chỉ rủ các cô ấy, mà còn rủ cả hàng kèm theo, như vậy, cho dù các cô có
chơi đến nửa đêm cũng được.
Đã hẹn đi chơi, tất nhiên là phải đi ở sản nghiệp nhà mình rồi, vì thế, mọi người lại một lần nữa tụ tập tại Dark Night.
Đỗ Mạn Linh vừa thay quần áo vừa suy nghĩ, việc làm cho Hàn Như hưng
phấn như vậy, chắc cũng chỉ có việc liên quan đến Diệp Khuynh.
Lần trước mình đã giao bản báo cáo kinh nghiệm trong sinh nhật của Mục Cẩn
cho cô ấy, bây giờ lại thấy cô ấy mời đi chơi. Chẳng lẽ…thành công rồi.
Chà chà, trông Diệp Khuynh chính trực như vậy, không ngờ cũng khá…cầm
thú.
Cô cứ nghĩ mấy cái vụ như nội y tình thú gì đó, chỉ có tác
dụng với mấy người như Mục Cẩn, Hàn Tư Viễn thôi chứ. A còn Mạc Thừa
Phong, anh ta hay xử sự ngây thơ như vậy, khiến cô không thể tưởng tượng được vẻ cầm thú của anh ta, có cầm thú cũng là Triệu Linh cầm thú.
*-*
7 giờ tối, Đỗ Mạn Linh và Mục Cẩn đã đến nơi. Bước vào tầng trệt của New
World, một tấm hình to tướng đặt ngay gần cổng ra vào đã thu hút tầm mắt của cô.
Đó là một tấm hình cưới, người trong hình là Tĩnh Huy và Trần Thi Mạn, thì ra hôm nay là ngày đính hôn của hai người. Từ tầng 2
đến tầng 57 ở New World là được dùng cho thuê, cũng không thiếu mấy nhà
hàng hạng sang. Vậy nên những người thường tự cho là cao quýn như bọn họ tổ chức lễ đính hôn ở đây cũng không có gì là bất ngờ.
Mục Cẩn
cũng đã nhìn thấy tấm hình đó, đôi mắt của anh hơi híp lại, không ai
biết anh đang nghĩ gì. Nhìn thấy Đỗ Mạn Linh chỉ nhìn thoáng qua tấm
hình một hồi rồi lại quay đi, sự tăm tối trong lòng anh liền vơi đi.
Đính hôn rồi sao, tốt nhất là kết hôn sớm một chút, như vậy, cô sẽ không thể nào quay về bên cạnh hắn được nữa.
Lúc này, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang hướng phía cổng đi tới.
Khi nhìn thấy Đỗ Mạn Linh, trên gương mặt bà ta lộ vẻ kinh ngạc, nhưng
khi nhìn thấy Mục Cẩn đứng bên cạnh Đỗ Mạn Linh, bà ta hơi dừng một
chút. Nếu như để ý một chút, sẽ thấy bàn tay đang cầm cái túi xách của
bà ta đang run lên.
Sau khi suy nghĩ một chút, bà ta hướng về
phía hai người đi tới, trên mặt là nụ cười nhiệt tình. Khi đã đến gần,
bà ta liền dừng lại, lên tiếng hỏi:
-“Chủ tịch Mục, không ngờ có
thể gặp được anh ở đây, tôi đúng là may mắn.” – sau đó bà quay sang phía Đỗ Mận Linh:” Chắc hẳn đây là phu nhân rồi, cô thật đẹp, hai người đúng là xứng đôi.”
Mục Cẩn cười nhạt:”Cám ơn lời khen của Tĩnh phu nhân.”
Đỗ Mạn Linh bên cạnh cũng cười cười. Người này, khi vừa mới liếc nhìn, cô đã nhận ra, làm sao có thể không nhận ra bà ta cho được khi bà ta là mẹ của Tĩnh Huy, và cũng là người cho nếm mùi thế nào là nh