
tộc thật đúng là không dễ làm đây.
Đi tới bên ngoài phòng, Dương Tử Uyển gõ cửa, đẩy cửa đi vào.
Phương Nam một thân áo đen, ngồi trên ghế sa lon màu đen, tay thon dài chống cằm, đôi con ngươi nguy hiểm nhìn cô, khí thế bức người.
Dương Tử Uyển trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh, "Tôi đã về."
"Em cố ý." Phương Nam nhớ tới lời của Âu Dương Lâm Phong, biết nữ nhân rất để tâm những chuyện nhỏ. "Bởi vì anh bỏ em ở nhà đi làm, cho nên em tối nay cố ý vắng mặt, để cho anh khó chịu, phải không?"
"Nếu anh nghĩ vậy, tôi cũng không biết nói gì." Dương Tử Uyển vỗ vỗ bụi đất trên người, ngồi xuống đối diện anh.
Thấy cô cả người nhếch nhác, Phương Nam cau mày hỏi: "Người em sao lại thế này?"
"Ngã một cái mà thôi."
"Mà thôi?" Phương Nam sải bước về phía trước, một phen nắm cổ cô, phát hiện phía sau cổ cô quả nhiên có một mảng bùn đất. "Thiếu chút nữa liền đụng vào đầu, xảy ra án mạng đó! Em đi đâu?"
"Lên núi."
Phương Nam càng giật mình, "Đồi Kình Thiên?"
"Làm sao anh biết?" Lần này đến phiên Dương Tử Uyển giật mình.
Bởi vì tâm tình buồn bực, sau khi học xong, cô liền thăm lại chốn xưa, đi tới góc vắng vẻ lúc trước, vì cô đãng trí xảy chân ngã lăn xuống đồi, hôn mê tới bây giờ.
Đúng là rất nguy hiểm, rất có thể cứ như thế mà ngã chết.
"Sau này không có lệnh của anh, không cho đi lên núi, không cho đi bất kỳ nơi nguy hiểm nào, nếu muốn đi, phải có người đi cùng." vẻ mặt Phương Nam đột nhiên trở nên sắc bén.
"Tại sao?" Dương Tử Uyển không hiểu, cô đã trưởng thành rồi, không cần thiết có một vú em đi theo phía sau chứ?
"Bởi vì anh muốn em hoàn toàn thuộc về anh." Phương Nam đưa tay nâng lên cằm của cô, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.
Tiểu nữ nhân không biết nặng nhẹ này, vì ước mơ có thể trèo non lội suối khắp nơi hoàn toàn không để ý nguy hiểm.
"Tôi từ chối." Dương Tử Uyển đối với bộ dáng kia của anh ta cảm thấy có chút sợ hãi, vẫn kiên quyết nhìn lại anh. "Tôi có tự do của tôi, có một người đi theo sau, tôi sẽ cảm thấy bị giám sát."
"Em có quyền từ chối sao?" Phương Nam hừ nhẹ một tiếng.
"Tại sao không có? Phương tiên sinh!"
"Em đã ký khế ước, phải có đạo đức nghề nghiệp."
"Anh muốn giam cầm tôi?" Dương Tử Uyển nhìn chằm chằm anh, cảm thấy khó tin.
"Bởi vì em không đủ ngoan."
Dương Tử Uyển khôi phục bình tĩnh, ánh mắt cũng thay đổi hờ hững, khinh thường, "Nhưng Phương tiên sinh, anh phải biết, con báo nhỏ có bị bắt thì vẫn là con báo nhỏ, không thể vì bị nhốt trong cũi mà biến thành con cừu nhỏ được."
Phương Nam không nói gì, nâng cằm cô, tay nắm chặt.
Hai người cứ như vậy giằng co, ánh mắt giao nhau như phóng lửa điện.
"Em có biết hay không, một con báo nhỏ không ngoan, bướng bỉnh, chỉ càng kích thích sự chinh phục của thợ săn thêm mãnh liệt?" Vừa nói, ngón tay Phương Nam nhẹ như lông chim vuốt ve quét qua vành tai Dương Tử Uyển.
" Cám ơn khế ước vàng của anh." Dương Tử Uyển hoàn toàn không để ý tới anh ta, đẩy tay của anh ra, xoay người chuẩn bị vào phòng tắm. "Nhờ anh ra tay hào phóng, tôi đã trả hết được nợ."
Phương Nam kéo cô lại, làm cô đứng yên trong ngực, cúi đầu ngưng mắt nhìn cô, "Chỉ cần em ngoan ngoãn làm Phương phu nhân, tất cả tiền của anh cũng là của em."
"Lừa gạt Nghê tiên sinh, giả mạo Nghê Hải Đường đều để lừa gạt tài sản sao?" Dương Tử Uyển cười lạnh, "Con báo nhỏ chỉ cần ăn no là tốt rồi, không cần tiền dư thừa."
"Em thích chọc giận anh như vậy sao?" Bàn tay Phương Nam áp chế cái gáy của cô, để cho cô ngẩng đầu nhìn anh, "Em sẽ hối hận khi làm một người đàn ông nổi giận."
Sắc mặt Dương Tử Uyển đột nhiên biến đổi, cảm giác được hạ thể của anh ta ngang nhiên chống đỡ sát cô.
Đáng chết, tên vạn năm động dục nam nhân này!
"Nhìn đôi môi xinh đẹp như vậy nói ra lời chanh chua, sẽ làm thân thể cũng như tâm của anh đều trở nên nóng bỏng."
Đôi môi Phương Nam đến gần vành tai cô, nhẹ nhàng thả nhiệt khí, "Cảm thấy sao?"
"Anh. . . . . . Biến thái!"
"Đúng, em rõ ràng đối với anh lạnh lùng như vậy, anh còn một lòng muốn em, thật sự có chút biến thái." Anh ngậm vành tai cô, dùng đầu lưỡi khẽ liếm đường viền duyên dáng kia, "Có lẽ anh nên đi tìm bác sỹ tâm lý."
Lưỡi Phương Nam ẩm ướt mang theo nhiệt nóng, khiến nửa người cô gần như tê dại, cô run lên, đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng sức mạnh hai người cách xa, cô hoàn toàn không đẩy được anh ta di chuyển một chút nào.
"Ký ức đêm qua quá tuyệt vời, để cho anh nhìn thấy em liền không nhịn được hồi tưởng lại hình ảnh lúc đó."
"Hạ lưu! Anh. . . . .Trong đầu chỉ có chuyện đó sao?" Mặt cô đỏ lên, vừa xấu hổ vừa giận.
"Ha hả. . . . . ." Anh trầm giọng cười một tiếng.
Anh mặc dù đang cười nhưng trong đôi mắt không có một chút ý cười, ngược lại giống như bị chọc giận tới cực điểm, có vẻ điên cuồng, khiến Dương Tử Uyển kinh hãi, không khỏi co rúm lại một cái.
Cánh tay Phương Nam rắn chắc như thép siết chặt cô trong ngực, trong hơi thở của anh có mùi thuốc lá thoang thoảng làm cho đầu óc cô có chút choáng váng.
Khi đôi môi nóng bỏng của anh đoạt lấy môi cô, cái lưỡi linh động cạy hàm răng của cô ra, cùng phấn lưỡi của cô dây dưa cùng mộ