
g ty không trả, tôi cũng sẽ thay cô thanh toán!”
Hắn vốn
không phải là người ý chí sắt đá. Lại nói, dù sao cô cũng có thể xem như bị nửa
‘tai nạn lao động’, bởi vậy chỉ cần đối phương không có suy nghĩ gì khác, hắn
sẽ cố hết sức mà giúp đỡ.
Thôi
Văn Tường ngẩn người, không nghĩ đến hắn sẽ chuyển biến thái độ nhanh như vậy,
khiến cô bắt đầu hoài nghi người này có phải hay không là Vi Hữu Thư mà cô nhận
thức…
Một lúc
sau, cô mới gượng gạo mở miệng: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng tĩnh dưỡng, mau chóng
trở về công tác.”
“Không
cần gấp, cứ từ từ. Có chuyện gì mà Mã tiểu thư không thể thay cô xử lý, cứ gọi
cho tôi!” Thái độ của hắn so với lúc trước ôn hòa hơn rất nhiều.
“Được!”
Thôi Văn Tường gật đầu.
Cô biết
lúc này không phải là lúc giả vờ kiên cường. Thay đổi thân phận mới, cô thực sự
cần giúp đỡ. Đặc biệt là những người có quan hệ với mình trong quá khứ.
“Vậy
tôi đi trước!” Hắn gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn
cửa phòng khép lại, Thôi Văn Tường hơi cau mày.
Đương
nhiên cô nhìn được Vi Hữu Thư vì có chuyện mà tâm tình không tốt. Nhưng trong
trí nhớ, hắn luôn cười đến tiêu sái, giống như trên đời này không có gì có thể
khiến hắn phiền lòng.
Đó cũng
là nguyên nhân khiến cô không thích hắn. Cô luôn theo cuộc sống nề nếp, không thích
cá tính cà lơ phất phơ này.
Nhưng
lần này Vi Hữu Thư mặc dù đã cố gắng che dấu, nhưng cô vẫn nhìn thấy sự mệt mỏi
của hắn.
Cô rất
ngạc nhiên, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến hắn có biểu tình như vậy?
Cô còn
đang suy nghĩ chuyện của hắn đến nhập thần, căn bản đã quên tình cảnh kỳ lạ của
mình.
Bởi vì
Thôi Văn Tường… Không, lúc này hẳn là Diệp Cẩn Đồng, nhìn sơ qua thương thế có
vẻ khá nặng, nhưng trên thực tế cũng không nghiêm trọng như vậy, cho nên chỉ ở
trong bệnh viện mấy ngày liền về nhà.
Nhưng
chuyện cô bị mất trí nhớ, bởi vì thử hết các loại hình kiểm tra cùng đo lường
quan sát mà không phát hiện ra vấn đề của não bộ, bác sĩ cũng bó tay, nên đành
dặn cô về nhà trước sau đó lại quan sát.
May mà
Mã Viện Lỵ còn biết cô thuê phòng ở đâu. Chỉ tiếc là không có thời gian đưa cô
về. Xuất viện rồi, cô liền bắt một chiếc taxi, trở về nhà Diệp Cẩn Đồng.
Nhưng
đến lúc cô xuống taxi, nhìn thấy dãy nhà cổ không đến bốn mươi thì cũng có ba
mươi năm tuổi, lập tức trợn tròn mắt.
Đây… là
nơi ở sau này của cô sao ?
Lấy ra
địa chỉ mà Mã Viện Lỵ viết cho cô, xác nhận là cô không đi nhầm, Thôi Văn Tường
đột nhiên có cảm giác uể oải vô cùng.
Nơi này
cũng có người ở sao? Cô cảm thấy thật khó tin.
Thôi
gia vốn giàu có, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình phải ở trong
phòng trọ vừa cũ kỹ vừa dột nát này.
Nhưng
trước mắt cũng không có cách nào khác. Ở trong bệnh viện suy nghĩ vài ngày,
nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy loạn vô cùng. Cô không dám chạy đến gặp cha mẹ. Loại
lý do quỷ dị như thay đổi thân thể này đại khái chẳng có mấy người có thể nhận.
Huống
chi, hiện tại cô cũng không thể biết được thể xác của Thôi Văn Tường lúc này
thế nào. Có một linh hồn khác chiếm cứ hay là… đã chết ?
Cho dù
là tình huống nào, cũng khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Lấy
chìa khóa từ trong túi xách, cô thử một lúc mới có thể tìm đúng chìa khóa mở
cửa nhà, sau đó trừng mắt nhìn cầu thang âm u ẩm ướt, đang do dự xem có nên đi
vào hay không…
“Ê, ra
vào phải đóng cửa cô không biết sao?” Một bác gái từ trên lầu đi xuống nhìn
thấy cửa mở, lập tức nhíu mày, “Gần đây kẻ trộm nhiều như vậy, chính là vì có
người không chịu đóng cửa!”
“Vâng,
thực xin lỗi!” Thôi Văn Tường thì thào cúi người.
Cô thật
đúng là không nghĩ đến vấn đề an ninh ở đây.
Mà đến
lúc cửa bị đóng, do thiếu ánh sáng, cầu thang nhìn lại càng u ám hơn.
Nhớ đến
bác gái kia nhắc kẻ trộm, khiến cô cảm thấy ngày càng bất an.
Biết
rằng bản thân mình đứng ở đây mãi cũng chẳng phải biện pháp, Thôi Văn Tường
đành cắn răng chạy lên lầu.
Bởi vì
hạn chế hoạt động, cô phải bò lên thang lầu, rất mất sức lực. Thật vất vả mới
lên tới lầu 5, cô lại luống cuống tay chân thử chìa khóa.
Khi cửa
phòng vừa mở ra, một mùi tanh ẩm ướt lập tức bay ra, khiến cho cô ho khan hai
tiếng, trong lòng cảm thấy không ổn.
Chủ
nhân của thân thể này rốt cuộc nghèo đến mức nào? Tại sao lại ở nơi như thế
này? Chẳng lẽ tiền lương Vi Hữu Thư trả rất thấp? Cô thầm oán nghĩ.
Cô nhíu
mày đi vào trong phòng, đem tất cả cửa sổ đều mở toang.
Mã Viện
Lỵ nói, phòng cô thuê là ở trong nhà trọ nhỏ này một gian phòng lịch sự duy
nhất. Nhưng bởi vì điều kiện không tốt, khách trọ trước đây đã chuyển ra ngoài,
một phòng khác cũng chưa có ai thuê. Hiện tại chỉ có cô một người ở trong này.
Đừng
nói là người, có lẽ ngay cả gián và chuột đều không thể tưởng tượng được không
khí trầm lặng ở đây !
Thôi
Văn Tường trợn mắt nhìn phòng khách che kín tro bụi, thở dài. Định bụng chờ
chân đỡ đau, sau đó mới dọn dẹp lại phòng ở.
Cô đi
đến trước một cánh cửa nhỏ, nghe nói là cửa phòng cô, lấy chìa khóa mở ra.
Một căn
phòng nhỏ, đại khái chỉ bằng phòng thay quần áo của cô ở Thôi gia. Cũng may có
vẻ sạch sẽ chỉnh tề, có một