
i để con kiếm
tiền cho nhà mẹ đẻ. Các con cứ sống tốt là được rồi, so với cái gì cũng
không bằng cái đấy”.
Điền Mật Nhi không cãi lại nhưng trong lòng đã quyết định.
Ngày hôm sau lại dẫn Điền Đại Hà và Vương Tứ Nhi đi lòng vòng ngắm phong
cảnh ở thành phố. Bà Vương Tứ Nhi còn muốn mua chút kẹo, rượu, thuốc lá
để trở về thôn còn dùng.
“Lấy đồ thành phố về cũng có chút thể diện!”.
Phương Di không để cho bà mua nói: “Những đồ này tôi còn không ít, về lấy những đồ trong nhà là được rồi”.
Hai người đẩy qua đẩy lại một chút, Phương Di cũng rất có thành ý nên Vương Tứ Nhi cũng đồng ý.
Thời gian vốn rất eo hẹp, chỉ mấy ngày mà đã trôi qua nhanh như thế. Buổi
tối trước đám cưới, Điền Mật Nhi chuẩn bị trang sức mới hoàn toàn, Điền
gia xa quá, phải xuất giá trong thành phố. Người ta nói không thể để cô
dâu xuất giá từ nhà người khác nếu không sẽ lấy đi phúc khí của nhà đó,
cho nên khi Triệu Quốc Đông nói sẽ để Điền Mật Nhi đến nhà họ hàng thân
thích đợi gả thì Điền Đại Hà không đồng ý. Nhưng mà tất cả chỉ là hình
thức, quan trọng gì đơn sơ và long trọng, quan trọng là sau này hai đứa
sống hạnh phúc với nhau.
Nhưng mà cô dâu cần có người phù dâu,
điểm này hơi khó khăn với Điền Mật Nhi, trong ấn tượng là cô khá thân
với một tiểu muội nhưng từ khi trọng sinh vẫn chưa liên lạc lại với cô
bé ấy. Nếu như lúc đi thông báo với Điền Đại Hà thì Điền Đại Hà đã đưa
đi theo nhưng bây giờ là lúc cần thiết biết đi đâu để kiếm người.
Chuyện phù dâu cần để ý, phải là cô gái chưa lấy chồng, có may mắn. Phương Di
cũng có mê tín trong vấn đề này, gọi con gái của bạn bà đến.
Cô
bé ấy nhỏ hơn Điền Mật Nhi một tuổi, vẫn còn hơi trẻ con, lần đầu được
làm phù dâu rất vui vẻ. Điền Mật Nhi cảm thấy tính tình nàng rất thân
thiện, không những không ngạo mạn coi thường dân quê mà còn là một thần
đồng, mới 16 tuổi đã là sinh viên đại học, học ở Đại học công nghiệp mà
bà Phương Di đã từng nói ngày trước. Hai người hiếu kỳ, trò chuyện rất
vui vẻ, lại có tiếng nói chung, chả mấy chốc mà thân thiết.
Hai
người nói mãi không xong, nghe nói trước đêm kết hôn phải cùng bạn bè
nói chuyện tâm sự cả đêm, Điền Mật Nhi nghĩ là cô có thể ngủ không ngờ
hai người càng nói càng nhiều đề tài để tán gẫu, nhìn đồng hồ cũng đã
hai giờ sáng.
Chỉ còn 1 – 2 tiếng, nếu như ngủ thì lúc tỉnh dậy
sẽ rất khó chịu nên Điền Mật Nhi đề nghị: “Hay là dậy luôn đi, chị trang điểm nhẹ cho em, nhìn sẽ rất đẹp, yên tâm, chị làm rất tốt!”. Sợ Quách
Phù không tin cô còn nhấn mạnh lại.
Quách Phù là một cô gái
thẳng thắn, mặc dù tiếp xúc không nhiều với Điền Mật Nhi nhưng hai người rất hợp nhau, lại đều là con gái nên hiểu nhau không cần nói. Giống như là bạn bè lâu năm, ở chung rất thoải mái.
"Dù sao ngày mai cũng là ngày kết hôn của chỉ, không thể xinh hơn chị được". Quách Phù trêu ghẹo nói.
Điền Mật Nhi "hừ hừ" hai tiếng rồi tà ác nói: "Hì hì, em có dáng người xinh
đẹp như vậy, tất nhiên không thể để e đoạt mất dah tiếng của chị được".
Kỹ thuật trang điểm của Điền Mật Nhi không tệ, cô đã từng tự làm mười mấy
năm nhưng mà dụng cụ bây giờ không tiện lợi như ngày trước cô dùng, tuy
nhiên vẫn đẹp. Trang điểm một lớp mỏng khiến Quách Phù nhìn như thiếu nữ quyến rũ, ngay cả Quách Phù soi gương cũng phải giật mình.
"Bảo sao chị không mời người đến trang điểm! Xinh quá!".
"Phụt". Không cần tự luyến như vậy được không?
Hai người đùa giỡn một lúc, Điền Mật Nhi thấy đã đến giờ nên đi tắm rửa
sạch sẽ, mặc bộ đồ lót đỏ chót, quần tất liền chân và cả bộ sườn xám màu đỏ.
"Oa, chị mặc cái này còn đẹp hơn bọn họ mặc âu phục kết hôn". Quách Phù đi xung quanh người Điền Mật Nhi.
Điền Mật Nhi tỉ mỉ chải tóc, gài đóa hoa hồng trên tóc, trên tay đeo vòng
ngọc gia truyền của Triệu gia. Sau khi mặc xong tất cả, nhìn như cô dâu
thời dân quốc, rất đẹp, rất hợp.
Vợ chồng Điền gia cũng đã chuẩn
bị xong tất cả, trải chăn trên giường cho Điền Mật Nhi ngồi, cô phải
ngồi lên đó không thể xuống đất, đó gọi là cô dâu ngồi hỉ. Bà Vương là
người làm mối cũng phải đến, cầm cây lược gỗ trong tay.
"Một lược vàng, hai lược bạc, ba lược giàu có...".
Bà Vương Tứ Nhi nấu một bát mì, phía trên có hai quả trứng, phải do mẹ đẻ tự đút cho con gái.
"Một miếng thuận, trăm việc thuận, mọi chuyện đều thuận lợi....".
Lúc ăn xong mỳ thì bên ngoài cũng gõ cửa đón dâu. Điền Mật Nhi xuất giá ở
thành phố nên không có bạn bè chị em đến làm khó chú rể, chỉ cần đưa bao lì xì cho Quách Phù là có thể vào cửa.
Người có việc vui thì
tinh thần càng thoải mái, làm lính thì khí khái mười phần bây giờ mặt
mày càng hồng hào. Triệu Phương Nghị vừa vào phòng thì nhìn Điền Mật
Nhi, cô như một đóa hoa rực rỡ sớm mai. Đi đón dâu với anh còn có anh em chơi cùng từ nhỏ và cả chiến hữu nhận được tin tức cũng đến, vừa nhìn
thấy cô dâu mới thì nói tm, Triệu Phương Nghị vận cứt chó cưới được cô
dâu xinh đẹp như vậy.
Dù là người ta khen nhưng Triệu Phương Nghị không thích nghe, hận không thể dấu vợ mình đi, không để cho mấy ông
bạn nhìn rồi bình phẩm. Anh còn oán giận Điền Mật Nhi, làm sao lại