
đám trẻ con chơi trốn tìm đã thưa thớt đi
nhiều, Kỉ Đình cảm thấy mình càng đi càng xa, dần dà đến mấy ông già bà cả tản
bộ cũng không còn thấy nữa, bốn bề lặng phắc. Đám hoa cỏ vốn sum sê tươi tắn
dưới ánh mặt trời giờ đã chuyển thành từng đám tối tăm. Trong lòng cậu bỗng đâu
gợn nỗi hãi hùng, đang định men theo lối cũ quay về, không may đạp vào giữa bụi
cây thấp lùm xùm ở gần, chỉ nghe thấy một đợt lào xào, ràn rạt, kèm thêm cả mấy
tiếng rên rỉ khe khẽ, bất chợt giật thót mình. Cậu thu hết can đảm bước lên
phía trước, khe khẽ vén cành lá ra, nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm
chặt lấy nhau giữa đám cây cỏ rậm rạp. Kỉ Đình còn nhỏ, nào có ngờ đây chính là
nơi hò hẹn yêu đương của những cặp uyên ương vốn nhan nhản thành quen ở trường
đại học, cậu chàng kinh ngạc đến đỏ bừng mặt. Cặp uyên ương kia thì chẳng lấy
gì làm thẹn thùng, cậu nam sinh còn nạt nộ một câu, “Nhìn cái gì mà nhìn!”.
Kỉ Đình vội vã buông ngay
bàn tay đang vén cành cây, quay người chạy thục mạng, đến lúc chắc chắn là đã
vứt lại cái cảnh kia ở phía sau rồi, vẫn còn không nén nổi cảm giác xấu hổ. Cậu
đã từng này tuổi đầu, ít nhiều đã có thể đoán được việc mình vừa mới bắt gặp là
việc gì.
Vất vả lắm mới cân bằng
lại được nhịp tim đang đập loạn xạ, Kỉ Đình bỗng phát hiện mình đang ở một chỗ
rất lạ, những bụi cây san sát đã ở đằng sau, vầng trăng đang dần ló dạng. Văng
vẳng đâu đây có tiếng khóc thút thít, nhưng khi cậu nín thở lắng nghe thì lại
chẳng thấy tiếng gì nữa.
Đến lúc này, dù có là con
trai thì cậu cũng không tránh khỏi sởn hết gai ốc. Cậu đã định bỏ đi, thế nhưng
cái thói hiếu kỳ lại thôi thúc cậu dấn lên trước vài bước, qua một lớp ánh
trăng, trước mắt lại là một thảm cỏ xanh rộng lớn. Ở đó, có một cô bé xinh xắn
mặc chiếc váy màu phấn hồng đang ngồi khóc.
Kỉ Đình nhủ thầm, có lẽ
suốt đời mình cũng chẳng bao giờ quên được cảnh này.
Bất kể là người lớn hay
trẻ con, trong lòng đều ẩn chứa một nơi chốn yếu mềm, đợi chờ một thời khắc như
thế, một tình cảnh như thế, một câu nói như thế hoặc một con người như thế khẽ
khàng chạm tới. Đối với Kỉ Đình, bây giờ chính là thời khắc ấy. Dưới ánh trăng
mờ ảo, cô bé đang khóc trông yếu đuối tựa thủy tinh, khiến cậu không nén nổi
ước ao được nâng niu cô trong lòng bàn tay mình. Cô gái nhỏ nghe thấy tiếng
bước chân, ngưng bặt tiếng khóc, chỉ dùng đôi mắt ứa lệ yên ắng ngắm nhìn người
con trai xa lạ. Kỉ Đình bước đến bên cô, khom người trước mặt cô mà hỏi, “Em
bé, sao em lại khóc?”.
Cô bé ngần ngừ một hồi
rồi đáp, “Tại em sợ trời tối”.
Nước mắt cô không còn
tuôn rơi nữa, Kỉ Đình nhìn vào trong đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm ấy, bất chợt
thấy thương cảm trong lòng. Trái tim của người con trai này lần đầu tiên bừng
lên mong muốn được bảo vệ một con người.
“Có anh ở bên cạnh đây,
em không phải sợ gì cả.” Cậu mỉm cười nhìn cô, mạnh dạn thốt ra lời hứa hẹn,
thậm chí còn chưa hề nghĩ xem tại sao mình lại nói như thế.
“Anh nói thật chứ?” Cô bé
hỏi với giọng non nớt ngây ngô.
“Ừ, có điều em phải kể
cho anh nghe trước đã, sao em lại ở đây?”
“Nhà em ở trong trường.”
“Thế
em tên là gì?”
Cô
bé không nói. Kỉ Đình nghĩ bụng, bố mẹ đã dạy cậu không được tùy tiện nói cho
người lạ biết tên mình. Thế nên cậu toét miệng cười, “Anh cũng ở trong trường,
hôm nay vừa mới chuyển đến. Anh tên là Kỉ Đình.”
Cô
bé chần chừ một lúc, rồi nói, “Em… em tên là Cố Chỉ Di”.
Vì
Cố Duy Trinh đã sớm giải quyết xong xuôi thủ tục chuyển vào trường tiểu học
trực thuộc Đại học G cho Kỉ Đình, nên ngay buổi sáng hôm sau, vợ chồng Kỉ Bồi
Văn đã chuẩn bị sách vở cặp túi đâu ra đấy để con trai sẵn sàng đến lớp. Kỉ
Đình vừa mới vào lớp sáu, hai chị em sinh độ nhà họ Cố lên lớp ba, thế nên Kỉ
Bồi Văn và Cố gia đã bàn bạc ổn thỏa, để ba đứa trẻ đi học cùng nhau, cùng canh
chừng để ý đến nhau.
Gần
đến nhà chú Cố, từ xa xa Kỉ Đình đã trông thấy cô bé cậu gặp tối qua. Nghĩ đến
chuyện tối qua, cậu vẫn thấy hơi ngượng, cậu đã thầm hứa với lòng mình sẽ bảo
vệ cô bé hệt như một nam tử hán đại trượng phu nhỏ tuổi, ai ngờ lúc hai người
quay trở về cậu mới phát hiện mình không tài nào phân biệt nổi phương hướng,
làm cách gì cũng không tìm thấy lối về, nói thẳng ra là bị lạc đường, cuối cùng
chính cô bé nhỏ tuổi kia đưa cậu về khu tập thể cán bộ nhân viên trường. Hiển
nhiên là cô bé rành địa thế vùng này hơn cậu rất nhiều, rẽ trái hoặc phải một
hồi, đến lúc cậu mừng rỡ trông thấy khu tập thể ở trước mặt, thì đã không còn
thấy tăm tích cô bé đâu nữa. Đáng lẽ cậu phải sớm nghĩ đến việc này, người họ
Cố đâu có nhiều nhặn gì, hóa ra cô chính là một trong hai đứa bé của cặp song
sinh nhà chú Cố. Nghĩ đến đây, trong lòng cậu trai nhỏ tuổi bỗng dấy lên một
niềm vui nho nhỏ. Dựa vào mối quan hệ của hai nhà, về sau cậu sẽ tha hồ được
chơi đùa bên cô bé. Cậu âm thầm giấu kín nỗi phấn khởi, cùng bố bước đến trước
mặt chú Cố, ngoan ngoãn chào thật to, “Cháu chào chú Cố ạ”. Sau đó, cậu hớn hở
quay sang nói với cô bé còn đang cúi đầu chỉnh lại quai đeo cặp sách, “Chỉ Di,
anh lại gặp em