rồi”.
Cô
nhóc nghe thấy liền ngẩng đầu lên. Tắm mình trong những tia nắng sớm, ở cô hoàn
toàn không thấy đâu vẻ yếu đuối sợ sệt tối qua, đôi mắt đen lay láy nhìn thẳng
vào Kỉ Đình và Kỉ Bồi Văn. Kỉ Đình cảm thấy hơi ngượng trước ánh nhìn của cô
bé, thế nhưng đôi mắt cùng gương mặt tựa thiên thần ấy, cậu không thể nào nhận
lầm được.
Cô
bé định mở miệng thì Cố Duy Trinh đã bật cười, “Ơ, Kỉ Đình sao đã biết Chỉ Di
nhà chú nhỉ? Thế nhưng cháu nhận lầm rồi, con bé này là Chỉ An, Chỉ Di với dì
Phàm còn chưa ra… Ấy, Uông Phàm, vừa mới nhắc đến em xong…”.
Kỉ Đình nhìn về phía sau
lưng chú Cố, chỉ thấy dì Uông Phàm dắt một cô bé đi ra, từ vẻ ngoài đến cách ăn
vận chẳng khác một ly với cô nhóc “Chỉ Di” trước mặt cậu.
Cố Duy Trinh cười, nắm
lấy tay con gái, “Chỉ Di, sao con lại biết anh Kỉ Đình thế? Có phải là tối qua
hai đứa đã gặp nhau không?”.
Chỉ Di khe khẽ gật đầu,
rồi mỉm cười, “… Anh Kỉ Đình”.
Đến lúc này, Kỉ Đình mới
biết mình đã nhận nhầm người, bỗng đâu thấy lúng túng. Cố Duy Trinh cười bảo,
“Cháu cũng không phải là người đầu tiên bị nhầm đâu, có điều về sau anh em thân
nhau rồi, chắc chắn không lầm được nữa, hai đứa chúng nó dễ phân biệt lắm”.
Cô nhóc Chỉ An cuối cùng
cũng chỉnh sửa xong cặp sách, dẩu dẩu mỏ mà rằng, “Đồ ngốc thì chắc chắn không
nhận ra được rồi”.
“Cái con bé này, ăn nói
kiểu gì thế? Anh Kỉ Đình là con nhà bác Kỉ đấy, cũng là anh của con, về sau các
con đi học rồi về nhà với nhau, phải nghe lời anh mới được.”
Chỉ An không cãi lại nữa,
thế nhưng khuôn mặt chỉ hiện vẻ khinh khỉnh.
Lại đến lượt Uông Phàm
giải vây, bà cười bảo, “Các con đi học đi, không lại muộn bây giờ”.
Kỉ Đình nhìn Chỉ An và
Chỉ Di, không nén nổi hồ hoặc, hóa ra cậu nhận lầm người thật.
Người ta vẫn nói, chị em
hay anh em song sinh, chỉ cần cùng giới tính, tính tình thường khác nhau một
trời một vực. Cố Chỉ Di và Cố Chỉ An cũng thế, cho dù lúc còn là trẻ sơ sinh đỏ
hỏn, hai đứa thuộc loại người ta ghé mắt nhìn vào đã có cảm giác là từ cùng một
bọc chui ra, nhưng sau khi quen thân một chút thì sẽ không thể nhận lầm được
nữa.
Chỉ Di là chị, Chỉ An là
em, nghe nói hai cô nhóc chào đời cách nhau một tiếng đồng hồ.
Sau khi quen biết với chị
em nhà họ Cố, nghĩ lại lần nhận lầm hai người trong buổi sáng hôm ấy, Kỉ Đình
vẫn cảm thấy buồn cười. Bởi vì Cố Chỉ An tuyệt đối không thể là người náu mình
trong một góc tối khóc lóc được, cô bé chỉ có thể làm người khác phải khóc ròng
mà thôi. Chỉ An cũng học lớp ba như Chỉ Di, vẻ ngoài xinh xắn hệt như một cô
búp bê Tây, nhưng trong đám nhóc cùng trang lứa ở khu tập thể Đại học G, cô
nàng lại là kẻ xưng hùm xưng bá không cần phải bàn cãi. Cô bé bạo dạn, nhanh
nhẹn, tò mò, hiếu động, khỏe mạnh, lanh lợi, lại có cái vẻ táo tợn đến con trai
cũng không bì nổi. Trẻ con chơi với nhau vốn khó tránh khỏi chành chọe gây gổ,
nhưng nếu có ai đấy nhỡ dại bắt nạt cô hay cô chị Chỉ Di, bất kể là trai hay
gái, hơn tuổi hay kém tuổi, cô nhất định không đánh cho đối thủ khốn khổ xin
tha thì quyết không bỏ cuộc. Điều đau đầu hơn là, cô bé có thói xấu thích giành
giật đồ của người khác, bất kể là đồ chơi hay truyện tranh, người ta càng thích
cô càng muốn cướp lấy. Thế nhưng những thứ vất vả nhọc công giằng từ tay người
khác, cô lại chẳng nâng niu gì, vầy vò vài lượt là vứt sang một bên. Cứ cái
kiểu đấy, tự nhiên những tranh cãi xung quanh cô cũng nổi lên liên miên. Đôi
lúc vì tuổi còn nhỏ, người thấp bé, Chỉ An cũng phải chịu thiệt thòi, thế nhưng
từ trước tới nay cô bé chưa từng chịu nhịn bao giờ, kể cả có bị đẩy dúi dụi
xuống đất, bầm dập mình mẩy hay ròng ròng máu mũi, cô cũng phải bạt mạng bò dậy
xông vào đối phương mà đá, đấm, cấu, cắn. Những đứa trẻ tầm tuổi cô bé, cho dù
là mấy cậu trai hùng hổ, có mấy ai từng gặp cái tính khí ngang ngạnh bất chấp
hết thảy kiểu này, vậy nên trong các cuộc xô xát của Chỉ An, đa phần vẫn là cô
nàng giành chiến thắng. Tiếng tăm của cô bé dần dà lan rộng, trẻ con ở khu Đại
học G này đều nhất loạt phục tùng cô, thường thì cứ sau giờ tan học, cô nàng
lại dẫn đầu mười mấy đứa trẻ con lớn bé lố nhố “sục sạo” khắp nơi mọi chốn
trong khuôn viên trường, quậy phá nghịch ngợm không để đâu cho hết.
Kỉ Đình lúc mới chuyển
đến cũng thường nghe mọi người nhắc đến những “thành tích” chói lọi của Chỉ An,
nhưng cũng chẳng tin lắm. Tuy cậu biết Chỉ An không phải một đứa trẻ ngoan
ngoãn, thế nhưng món châu báu lung linh trông bề ngoài nhỏ nhắn yếu mềm hệt như
Chỉ Di này làm sao có thể là “ma vương cái thế” trời không sợ, đất không e như
lời người lớn vẫn nói được. Cho đến một lần, chính mắt cậu trông thấy cô bé
cưỡi lên người một thằng con trai hơn cô cả một cái đầu, vừa đánh vừa chửi, cậu
mới đành mắt chữ O mồm chữ A mà tin rằng lời đồn ấy không phải là hoang đường.
Điều khiến Kỉ Đình thắc mắc là lần ấy cô nàng “dạy dỗ” thắng nhóc kia chỉ vì
thằng nhóc ấy ăn trộm mấy con cá vàng của Chỉ Di. Nhưng ngay sau khi giành lại
được mấy con cá rồi, cô bé lại xé toạc túi nylon đựng cá, giương mắt nhìn con
cá vàng tuyệt v