
i ngoan ngoãn lễ phép, đương nhiên là đối tượng cưng nựng trong mắt thầy
cô giáo cũng nữ sinh trong lớp, có điều vì gia giáo nghiêm cẩn, bản tính vốn
điềm đạm, nên tình cảm cá nhân của Kỉ Đình phát triển khá muộn. Vậy là, trong
lúc các cô cậu trong lớp đang đắm chìm giữa màn mông lung huyền ảo của thời hoa
niên, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch chỉ biết vùi đầu vào sách vở, chăm
chỉ học hành, ngày ngày cố gắng.
Khi ấy là thời kỳ tiểu
thuyết Quỳnh Dao và Kim Dung nhan nhản khắp nơi, thầm yêu và được trộm nhớ là
thứ tâm sự phổ biến nhất của các cô cậu nam thanh nữ tú đa sầu đa cảm. Cơ hồ
trong lòng mỗi cô con gái đều có một nỗi “đau thương tươi đẹp”, mỗi cậu con
trai đều ảo tưởng vung kiếm hành hiệp giang hồ. Mà những loại sách vở này tuyệt
đối bị cấm đoán trong đời sống của Kỉ Đình, trên giá sách của cậu, ngoài sách
giáo khoa ra, chỉ có Năm nghìn năm lịch sử với lại Mười
vạn câu hỏi vì sao, hiếm hoi lắm mới có mấy cuốn tiểu
thuyết, nhưng cũng chỉ có cái kiểuThép đã tôi thế đấy mà
thôi.
Một ngày nọ của năm thứ
hai, Kỉ Đình phát hiện ra ở góc kín trong hộc bàn của mình có một lá thư rất
đẹp gấp thành hình trái tim, người viết thư cho cậu là một cô nữ sinh học rất
khá trong lớp, ở ngay khu nhà cạnh nhà cậu. Kỉ Đình cũng hiểu bập bõm nội dung
trong thư, nhưng cậu hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra mối liên hệ giữa
những tâm tư tình cảm thiếu nữ mơ hồ ấy với cô bạn cùng lớp mỗi ngày vào học
tan học đều đụng mặt.
Lưu Lý Lâm về mặt này sớm
già dặn hơn cậu, kêu ầm lên là cô gái nọ thầm thương trộm nhớ cậu rồi.
Kỉ Đình sợ bạn gái kia
khó xử, nên không cho Lưu Lý Lâm rêu rao ra, chỉ lẳng lặng cất kín lá thư. Cậu
không ghét bỏ gì chủ nhân của lá thư ấy, nhưng tất cả chỉ có thế. Tuy nhiên,
cậu ngăn được thói lắm lời của Lưu Lý Lâm chứ không chặn nổi bản thân mình khỏi
mối băn khoăn nghĩ ngợi, lá thư thoang thoảng hương thơm ấy cơ hồ đã mở ra một
cánh cửa trong trái tim cậu, đằng sau cánh cửa ấy dường như cất giấu một bóng
hình bảng lảng như có như không. Cậu không thích cô nữ sinh viết thư cho mình,
thế thì cậu thích ai? Mà thích là kiểu
cảm giác gì kia chứ?
Trong đầu cậu nhanh như
chớp lóe ra một suy nghĩ, sau đó lập tức dập tắt nó, rồi bỗng dưng đỏ lựng mặt
mày. Cậu thiếu niên mười lăm tuổi bị một đống tâm tư nhằng nhịt khó hiểu làm
cho váng vất cả đầu óc, đây là lần đầu tiên từ khi cha sinh mẹ đẻ cậu chịu nghĩ
ngợi nghiêm túc về vấn đề này, dường như trong đó còn có cả chút hoang mang của
tuổi mới lớn nữa.
Đương nhiên những vấn đề
này không phải một chốc một nhát là tìm ngay ra lời giải đáp, hôm ấy lúc tan
học, cậu dặn dò Lưu Lý Lâm không được kể chuyên này với ai, rồi sau đó như mọi
khi xốc cặp sách lên đứng chờ Chỉ Di trên con đường mà khối tiểu học tan giờ ắt
hẳn đi qua.
Một đám học sinh tiểu học
mặc đồng phục từ các phòng học túa ra, cậu nhìn thấy Chỉ An đầu tiên. Chỉ An
với Chỉ Di đều đã là học sinh lớp sáu. Đến độ tuổi này, không ai còn nhầm hai
chị em với nhau được nữa. Chỉ An tuy là em, nhưng đã nhỉnh hơn Chỉ Di một cái
đầu, cô bé không còn thích mặc quần áo hay làm tóc kiểu công chúa như Chỉ Di,
tuy không tránh khỏi việc mặc đồng phục, nhưng cũng không chịu buông xuôi an
phận. Như bây giờ chẳng hạn, bộ đồng phục rộng lùng thùng khoác lên dáng người
gầy gò của cô bé, khăn quảng đỏ thì xiên xẹo xô lệch trên cổ, ăn rơ với khuôn
mặt sắc nét và dáng vẻ bất cần, khiến người ta chỉ liếc mắt đã dễ dàng nhận ra
cô bé trong đám đông.
Xung quanh Chỉ An vẫn là
mấy đứa bạn chơi từ nhỏ, đều là mấy thằng con trai ngỗ ngược nổi tiếng vùng
này, cô bé vừa đi vừa khoa chân múa tay nói gì đó. Kỉ Đình đoán chừng: cô nhóc
chắc chắn đang tính toán gây ra trò gì bậy bạ đây.
Lúc Chỉ An đi ngang qua
người cậu, cậu mỉm cười với cô bé, thế nhưng cô làm bộ không hề nhìn thấy mà đi
vượt lên luôn. Kỉ Đình thấy ngượng quá, đành chỉ liếc mắt dõi theo bóng hình
cô, liền đó đã nhìn thấy Chỉ Di đeo cặp sách từ lớp học đi ra.
Hai người sóng vai bước
xuôi theo con đường dẫn về nhà, trên đường đi thảng hoặc cũng có bạn chơi cùng
Kỉ Đình hay Chỉ Di nhìn hai đứa đi với nhau mà cười cười vẻ mờ ám, nhưng hai
người cũng coi như không thấy gì. Kỉ Đình đã quen rồi, cậu cảm thấy trong lòng
bình thản như không. Ngay từ khi còn nhỏ cậu đã chủ định trong lòng rằng sẽ
chăm sóc cho Chỉ Di thật tốt, cậu nói được thì sẽ làm được.
Bình thường hai cô cậu
cũng chẳng to nhỏ chuyện trò gì nhiều, nhưng trông thấy bộ dạng hoang mang suốt
chặng đường về của Kỉ Đình, Chỉ Di không nén nổi tò mò liền hỏi, “Anh Kỉ Đình,
anh nghĩ ngợi cái gì mà cứ ngẩn ra thế?”. Cô bé không hỏi thì thôi, vừa cất
lời, khuôn mặt vốn trắng trẻo của Kỉ Đình thoắt ửng đỏ.
“Anh có nghĩ gì đâu, chỉ
tại hôm nay bài thầy giáo giảng trên lớp có chỗ vẫn chưa hiểu lắm. Chỉ Di, chúng
mình đi nhanh lên chút, xem có phải con cá Mắt Rồng màu xanh của em hôm nay sắp
đẻ không”, Kỉ Đình vội vã chuyển đề tài.
Chỉ Di biết tỏng cậu
chàng không nói thật, nhưng cô bé cũng không hỏi cho rõ ngọn ngành