
Thôi Mộ Hoa thân thủ sờ lên cúc áo bloose
của hắn, khuôn mặt phấn hồng nhẹ nhàng kề sát lại. Vòng tay rộng lớn ôm
ấp, không biết ôm vào sẽ là cái cảm giác gì.
Vạn Tuế thân thể phản xạ có điều kiện lui về sau nhưng là vừa mới bước một bước liền nghe được nàng nũng nịu hô nhỏ: “A, đau.”
Cúi đầu vừa nhìn liền thấy, nguyên lai mái tóc của nàng vừa vặn bị nút thắt quấn lấy.
Gặp quỷ ! Hắn không nói hai lời, nhanh chóng cởi khuy áo.
“A, bác sĩ Vạn, đừng dùng sức, sẽ đau.” [TNN: ***chém, mặt dày quá!'>
Trong âm thanh rẹn rỉ phát ra từ miệng nàng, mang theo hơi thở gấp
gáp vang lên. Thôi Mộ Hoa cúi đầu xuống, còn cố ý vô tình vùi đầu vào
trong ngực của hắn. Bên ngoài phòng tuy không còn bệnh nhân đứng chờ,
nhưng ngẫu nhiên vẫn là có một hai y tá đi qua.
Thủ đoạn này rất thấp, Vạn Tuế từ trong não thoát ra cái ý niệm như
vậy, hơn nữa thực khiến cho người ta chán ghét. Hắn tức giận nắm lấy áo
choàng bên ngoài âm thầm dùng lực kéo ra, vài khuy áo bị rơi ra, mà tóc
của Thôi Mộ Hoa cũng đồng thời được giải phóng, bị nhổ ra mấy sợi.
Thôi Mộ Hoa “A” một tiếng, thân thể nhanh chóng bay ra, nhất thời loạng choạng một chút, thiếu chút nữa thì té ngã.
” Bác sĩ Thôi, tôi đêm nay hẹn bạn gái ăn cơm, cho nên không thể cùng đi tham gia với các ngươi. Còn có, bạn gái tôi không thích tôi cùng với nữ sinh khác quá mức thân mật, cho nên vừa rồi đắc tội.” Nói chuyện
lạnh lùng, cứng rắn biểu hiện hắn đã bị vây trong phẫn nộ, tới giới hạn
bùng nổ. Không nghĩ lại cùng nàng giằng co, hắn nhanh chóng kéo ngăn
kéo, lấy điện thoại cùng chìa khóa xe, nhanh chóng lao ra cửa.
Nữ nhân nhàm chán! Nghĩ đến nàng vừa rồi cơ hồ cả người tựa vào trên
người chính mình, Vạn Tuế chỉ cảm thấy ghê tởm, chán ghét đem áo bloose
ném vào thùng rác. Đi đến chỗ rẽ, sắc mặt hơi kém nhìn thấy hai nữ y tá.
” Bác sĩ Vạn, tan tầm .” Trong đó một y tá thân hình kiều nhỏ cười meo meo cùng hắn chào hỏi.
Vạn Tuế nghiêm mặt gật gật đầu, hai ba bước đi ra thang lầu khẩu.
“Ôi chao…” Tiểu y tá còn muốn gọi lại hắn, mới trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh của hắn.
“Kêu la cái gì? Người ta đi xa. Ngươi sẽ không là thích hắn đi? Không thấy được người ta lần trước đối với tiểu bạn gái kia thật săn sóc.”
“Làm sao! Như thế nào hắn hiện tại lại đi một mình đâu? Ta vừa rồi rõ ràng nhìn thấy tiểu nữ sinh kia ở bên ngoài phòng hắn chờ, hơn nữa
giống như đợi thật lâu.” Tiểu y tá nhẹ cúi đầu, nàng hẳn là không nhận
sai người đi?
“Ai nha, quản chi chuyện người ta.”
“Kia cũng là…”
*************
Vội vàng đến bãi đỗ xe, Vạn Tuế mở cửa lên xe, lấy di động ấn vào dãy số quen thuộc. Chuông vang thật lâu, khi hắn nghĩ đến không người tiếp
thì một câu nho nhỏ ” Alô ” rốt cục cũng truyền tới.
” Em tan tầm sao? Anh đi tiếp em.” Hắn vững vàng, làm cho chính mình
trong lời nói tận lực thả lỏng. Buổi sáng phẩy tay áo bỏ đi như vậy,
hiện tại trước phải cúi đầu kỳ thật trong lòng có điểm không nhịn được,
nhưng là thật sự không nghĩ lại cùng nàng bực bội.
” Em… em đã tan tầm .”
Vạn Tuế nhìn xem đồng hồ, đã qua 5 giờ rưỡi.
“Ở nơi nào? Đêm nay chúng ta đi hẹn hò, được không?” Mới phát hiện,
từ sau khi luyến ái, bọn họ chưa bao giờ giống như những cặp tình nhân
khác hẹn hò như vậy. Cơm đều là ăn ở nhà, rạp chiếu phim càng không đặt
chân đến, hắn còn giống như không đưa lễ vật cho nàng. Luyến ái hình
thức như vậy, đối với tiểu cô nương nàng, có thể hay không cảm thấy
buồn?
“Nghe nói bên kia mở quán cơm Tây thính không sai biết lắm, chúng ta
trước đi ăn cơm, sau đó xem phim? Nếu không đi dạo phố cũng tốt.”
” Em… Buổi tối cùng người ta có hẹn.”
“Với ai?” Những lời này thốt ra mà ra sau hắn liền hối hận. Vì sao phải hỏi? Hẳn cho nàng tự do.
” Ừm… Hẹn Linh Lung.”
” A, thật lâu không gặp mặt đi.”
” Ừm.”
Giọng của nàng đáp lại thủy chung nhẹ nhàng lạnh lùng, Vạn Tuế nhất
thời không biết muốn nói gì nữa. Rất muốn rất muốn nhìn thấy nàng, nhưng hắn cũng không thể đi theo các nàng ăn cơm. Nhớ tới chuyện buổi sáng,
hắn cuối cùng lắp bắp nói: “Buổi sáng… Thực xin lỗi, anh phản ứng quá
lớn.” Vạn Tuế một tay chốngđầu, nói ra lời này trong lòng thoải mái
không ít.
Đạm Dung dừng một chút, thật lâu mới thản nhiên đáp lại: “Không có việc gì, là em lần trước không đúng.”
Nghe được lời của nàng, tâm của hắn rốt cục cũng ổn định lại rồi.
” Giữa trưa anh có gọi điện thoại vài lần cho em, em cũng không tiếp.”
“Di động để chế độ im lặng.”
” À.” Hắn còn muốn hỏi nàng vì sao phải đem điện thoại để chế độ im
lặng, cuối cùng nhịn xuống không mở miệng, đành thay đổi đề tài: “Vậy em mấy điểm trở về? Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
“Hẳn là… sẽ khuya. Nàng đến đây rồi, em không nói nữa.” Nói xong câu đó, nàng tức thời dừng máy.
Vạn Tuế nghe thấy thanh âm di động dội vào tai “tít tít”, trong lòng
cảm thấy lạ lùng. Nàng giống như đang trốn tránh hắn, là vì chuyện buổi
sáng sao?
Mang theo tâm tình bất an trở về phòng trọ của nàng, buổi sáng lấy
tới hai bình nước đã rửa sạch đặt ở trên bàn cơm. Hắn gãi gãi tóc, vừa
rồi ở trong xe cầm một bao thuốc Đông y đi lên,