
ĩ Vạn, anh đang vội?” Nhìn đến đồng hồ đo tốc độ đang hiển thị màu đỏ vẫn đang có xu hướng tăng dần lên, Đạm Dung không khỏi tò mò.
Nghe được câu hỏi của nàng, Vạn Tuế nhất thời kinh ngạc khi thấy
chính mình điên cuồng, hắn thế nhưng lại chạy siêu tốc như thế, vội từ
từ giảm tốc độ lại.
“Có phải tôi làm chậm trễ thời gian của anh hay không?”
“Không!” Vạn Tuế buồn chán trả lời. Hắn cũng muốn biết rõ, chính mình có phải trúng tà hay không.
Bởi vì tâm tình tốt, Đạm Dung không phát hiện cảm xúc hắn biến hóa.
Nàng mỉm cười, ánh mắt vốn đang nhìn hắn chuyển dời đến phía trước.
Không khí này vẫn duy trì đến khi trở lại gia uyển, khi xe dừng lại, Vạn Tuế rốt cục nhịn không được hỏi: “Cô cao hứng cái gì?”
Đạm Dung ngẩn ra, sờ sờ mặt mình hỏi, “Có sao?”
“Cô đang cười, bình thường đều không phải có thói quen mặt than sao?” Khóe miệng vẫn còn nhếch lên trên, còn nói không có!
“Phốc! Tôi nào có mặt than!”
Trong bãi đỗ xe trống trải u ám, đèn huỳnh quang loe lói, chiếu xuống mặt đất, trong không gian nho nhỏ chiếc xe, chỉ có tấm chắn lay động
qua lại. Nhưng mà cho dù là ánh sáng mỏng manh như vậy, vẫn là có thể
đem nụ cười trên miệng của nàng bày ra rành mạch.
Vạn Tuế đến gần nàng, một tay nâng lên cằm của nàng, tay kia thì đem kính xe trên đỉnh kéo hạ.
“Nhìn xem, còn không thừa nhận?”
Trên mặt kính nho nhỏ, nàng một đôi mắt biết cười cong cong như vầng
trăng khuyết, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở để lộ ra cái răng khểnh, bộ
dáng như tắm gió xuân, vô cùng sinh động đáng yêu.
Nguyên lai, bộ dáng nàng cao hứng là như thế này. Đạm Dung mân mím
môi, tầm mắt từ mặt kính lệch qua bên cạnh, đón nhận một đôi con ngươi
đen.
Hai khuôn mặt kề sát chỉ cách nhau một bàn tay, hơi thở của hắn ấm
áp, lén lút phớt nhẹ qua vành tai nhỏ nhắn của nàng khiến nàng cảm thấy
hơi ngứa.
Một giây, hai giây, hai người qua mặt kính bốn mắt giao nhau, bỗng
dưng phía sau có ánh sáng từ ô tô lóe lóe, hai người bọn họ cả kinh
nhanh chóng dịch ra.
Đạm Dung nhẹ vuốt cằm bị hắn nắm qua, vuốt nhẹ tóc tóc, thân thể còn
đang run nhè nhẹ. Nàng hừ hừ hai tiếng, cúi đầu nói: ” Bác sĩ Vạn nguyên lai muốn nhìn tôi khóc.”
“Cô… Nói bậy!” Vạn Tuế hốt hoảng lui về chỗ ngồi. Ông trời, hắn vừa
rồi đang làm cái gì? Bàn tay tựa hồ còn mang nhiệt độ ấm áp từ cằm của
nàng, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng muốn hồi phục nhịp tim đập hỗn
loạn của mình.
Sau khi về nhà, vì tránh đi xấu hổ vừa rồi, hai người đều tự trở về
phòng. Khi tắm, Vạn Tuế đem vòi hoa sen mở tối đa, tùy ý cột nước hung
hăng, mãnh liệt xối trên người. Tựa hồ còn chưa đủ, hắn ngẩng mặt lên,
không ngừng lấy tay chà xát hai bên má, cố gắng muốn quên đi bộ dáng si
mê của mình phản chiếu ở mặt kính.
Hắn giống như động tâm. Làm sao bây giờ?
Mang theo phát hiện này, hắn tắm rửa cũng xong, Vạn Tuế chỉ cảm thấy
miệng lưỡi khô, quyết định đi uống chén nước hạ nhiệt độ, mới vừa ra
khỏi phòng, xa xa liền nghe đến một hương cà phê nồng đậm.
Trong phòng bếp, thân thể nhỏ nhắn đang không ngừng quậy cái chén.
Nàng hẳn là cũng là vừa tắm rửa xong, tóc ẩm ướt. Áo bông thật dài đem
nàng bao kín không khe hở, dép lê hình con mèo, cái tay bao thật dày,
hình tượng này buồn cười, trước kia hắn cảm thấy thực không chịu nổi,
nhưng mà hiện tại xem ra, nhưng lại trở nên phá lệ thuận mắt.
“Hừ.” Vì muốn khiến cho nàng chú ý, Vạn Tuế che miệng ho nhẹ.
“Trễ như vậy còn uống cà phê? Không sợ ngủ không được?”
Đạm Dung một cái xoay người, trả lời: “Một lát phải vẽ bản thiết kế.”
“Cô đêm qua không phải thức đêm sao?” Vạn Tuế tiến lên trước một bước, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm đỉnh đầu của nàng.
Đạm Dung nhức đầu, “Vừa rồi đáp ứng Hoắc tổng, chủ nhật phải đưa
phương án cho hắn xem. Dù sao ngày mai thứ bảy, không sợ. Tôi về phòng
trước, bác sĩ Vạn ngủ ngon.”
Nói xong, nàng cầm theo ly cà phê vội vàng mà đi, lưu lại Vạn Tuế
giương mắt nhìn tối tăm. Rót chén nước sôi uống xong, hắn đi ra phòng
bếp, ánh mắt không nhịn được, thản nhiên nhìn về phía phòng khách.
Ánh đèn chiếu qua khe cửa mơ hồ có thể thấy được, đêm nay lại không
biết muốn thức tới mấy giờ, người này liều mạng như vậy, thật không chịu đối đãi tốt với bản thân.
Nghĩ vậy, hắn quyết định thật nhanh đi đến hoa viên, chỗ cửa lớn
trong góc có công tắc điện. Hắn chần chờ hai giây, sau đó kéo một phen,
trong phòng nhất thời một mảnh tối đen. Hắn nhanh chóng tránh vào trong
phòng, suýt chút nữa đụng phải tường.
Lúc này cửa phòng khách mở ra, một cái bóng đen chậm rãi ở bên tường. Nghe được bên ngoài có tiếng động, Đạm Dung hơi bất an kêu: ” Bác sĩ
Vạn?”
Vạn Tuế thanh thanh yết hầu, thần sắc tự nhiên đáp lại: “Mất điện .”
“Như thế nào hiện tại mất điện?” Trong phòng che bởi rèm cửa sổ nên,
không có ánh đèn lại càng tối, Đạm Dung ánh mắt không có thói quen hắc
ám thình lình xảy ra, chỉ có thể sờ tường đi ra.
“Ai biết.” Vạn Tuế hai tay đặt ở túi quần, nhàn nhã dùng mũi chân đá đá mặt đất.
“Không có đạo lý, không phải chỉ có mùa hè mới cắt điện sao?” Nàng đi ra ngoài, thân mình không có tường dựa vào, hai tay thiếu chút nữa