
bởi
vì chới với trong không trung mà ngã sấp xuống, vẫn là Vạn Tuế đứng bên
cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng.
“Cô muốn đi đâu?” Tay bị nàng lôi kéo, hắn nhìn nàng thong thả bước ra khỏi phòng.
“Tôi đi xem bên ngoài có điện hay không.”
“Tối đen như mực, cô đừng chạy loạn .” Mới nói, liền nghe được nàng
“Ai nha” một tiếng, người phía trước ngã ra, lại đâm vào cánh cửa. Vạn
Tuế vội đi đến bóng đen quỳ rạp trên mặt đất kia, ngồi xuống đem nàng đỡ lên.
“Có sao không?”
Đạm Dung vịn cánh tay hắn đứng lên, cú ngã vừa rồi, cánh tay với mông chịu tội.
“Hoàn hảo, răng vẫn còn nguyên hàm.”
“Sớm bảo cô đừng chạy loạn.” Hắn đã quên chính mình mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện.
Đạm Dung chưa để ý tới trách cứ của hắn, bởi vì nàng phát hiện ban
công hoa viên bên ngoài có điện. Đi tới gần nguồn sáng, nàng bước trên
lan can nhìn xuống xung quanh, bên trong cao ốc đèn đường vẫn mở, còn có mấy hộ gần đây đèn nhà người ta vẫn sáng nha.
“Kỳ quái, bên ngoài có điện.”
“Kia khả năng là cầu chì trong nhà bị cháy .” Vạn Tuế sờ sờ cái mũi,
lại nhìn sang lên trần nhà, mặt phẳng thẳng lì, không có gì đẹp mặt.
“Nhưng là nơi này vừa mới trang hoàng, không đạo lý nha.”
“Có lẽ Xà Thái Quân ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.” [TNN: ngậm nước miếng phun vô người ta thế a ~.~'>
Đạm Dung trầm mặc, nàng không nghĩ thừa nhận giả thiết này. Lúc này
bên ngoài thổi tới một trận gió bắc, lạnh run cả người, nàng kéo nhanh
vạt áo, lui về phía trong hoa viên.
“Nơi này có đèn pin không, cho tôi xem thử cầu chì điện.” Tuy rằng
nàng không phải thợ điện, bất quá vẫn là suy nghĩ nên xem xét một chút,
miễn cho sư huynh bị hàm oan.
“Không có.” Vạn Tuế lại ngửa đầu lại nhìn trần nhà.
“Kia gọi cho quản lý bảo người đến xem một chút?”
“Cô có biết hiện tại là mấy giờ? Không biết xấu hổ gọi cho người ta đi lên sao?”
“Nhưng là, không có điện thực không tiện.” Chủ yếu là nàng còn muốn làm việc.
“Kia đi ngủ sớm một chút đi.” Vạn Tuế thong thả kéo nàng chậm rãi đi
về phòng khách, Đạm Dung không thể đi nhìn vị trí công tắc điện, không
có biện pháp, đành phải yên lặng theo trở về.
Đem cửa phòng khách đóng lại, Vạn Tuế cùng nàng nói: “Ngủ ngon.” Rồi vẫy tay bảo nàng đi.
Tăng ca không được, Đạm Dung thực buồn bực, đành phải sờ soạng trở về phòng. Vạn Tuế sau khi nhìn thấy cửa phòng của nàng đóng lại, cũng trở
về phòng, đi đến chỗ ngã rẽ, lại đụng vào mép bức tranh treo trên cửa,
cái mũi cao thẳng cơ hồ bị bẹp dí.
Hắn thấp giọng rủa hai câu, lấy ra điện thoại trong túi quần, nương theo ánh sáng trong chiếc di động mới thuận lợi vào phòng.
Đến tủ đầu giường lấy cái đèn pin mini, vào toilet. Không có điện
thật sự thực không tiện, ngay cả nước ấm đều không có, ngay cả rửa mặt
cũng chỉ có thể dùng nước lạnh.
Trên giường thoát quần áo vửa mới muốn nằm xuống, lại nghe được bên
ngoài truyền đến một tiếng vang của vật gì đó rơi lả tả trên đất. Vạn
Tuế không thể không đứng lên mặc quần áo vào, nhanh chân cầm đèn pin lao ra ngoài.
Đi đến phòng khách, có giọng Đạm Dung kêu trong phòng bếp truyền ra đến, hắn gia tăng cước bộ.
“Cô làm gì ở đây?”
Ngọn đèn ở trong phòng bếp thoảng qua, dừng trên thắt lưng nữ nhân.
Đạm Dung đem ấm inox nhặt lên, sau đó nơm nớp lo sợ thu nhặt vài thứ.
Nàng chính là muốn nấu chút nước sôi, nào biết ngay cả người ngã sấp
xuống, đều do di động không sáng rõ, ánh sáng quá mờ nhạt.
“Tôi nghĩ nấu chút nước sôi.”
“Nước uống không phải có sao?” Vừa dứt lời, hắn mới nhớ tới không điện.
“Khát nước cũng không thể nhẫn chút sao.” Hắn nhẹ giọng trách cứ, cả người đã đi qua.
“Tôi không phải khát nước, là… Muốn thả túi nước ấm.”
Vạn Tuế cứng người, quên mất nàng là cái tiểu quỷ sợ lạnh! Hắn buông đèn pin, cầm lấy ấm inox cho vào chút nước trong, mở gas.
“Không phải nói không có đèn pin sao?”
“Vừa tìm được !” Khẩu khí thực khó chịu.
“À.”
Nấu không nhiều lắm, rất nhanh liền nghe được tiếng “thầm thì” của nước sôi.
“Đem túi nước đến!” Vạn Tuế vươn tay, Đạm Dung chạy ra nhà ăn, đem túi nước trên bàn vào.
“Tôi giúp anh mở đèn.” Nàng cầm lấy đèn pin, chiếu sáng, Vạn Tuế thật cẩn thận đem nước sôi rót vào ấm túi nước, lại rút khối khăn tay lau
khô nước tràn ra.
“Cầm.” Vạn Tuế đem túi nước ấm nhét vào trong lòng nàng, Đạm Dung vội vàng cầm lấy. Đèn pin thẳng tắp chiếu phía trên, ánh sáng chiếu lên ở
trên mặt của nàng rọi một tầng da trắng mỏng manh, nàng buông mi mắt
xuống, trên mặt vì có người giải quyết vấn đề nho nhỏ mà lộ ra vẻ mặt
thỏa mãn, nhìn như vậy có chút non nớt, biểu tình lại hoàn toàn ở cái độ tuổi của nàng thật tương xứng.
Vạn Tuế nhịn không được xoa xoa đỉnh đầu của nàng, thanh âm thần kỳ mềm nhẹ: “Đi ngủ đi.”
Nàng gật gật đầu, đem đèn pin đưa cho hắn.
“Trả lại anh.”
“Cô cầm đi.”
Đạm Dung ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, bị ánh mắt nhu hòa khó bắt gặp trên mặt kinh nghi không thôi.
“Đi.” Hắn mở miệng thúc giục, ngắn ngủn một chữ, lại như dòng suối róc rách, êm tai dễ nghe.
Đạm Dung chỉ cảm thấy nội tâm ấm áp bao quanh, có người quan tâm, có người giúp đỡ, cảm giác thật sự tốt đẹp.
Ngủ một giấc mỹ mãn,