
công trình còn chưa hoàn thành, sẽ ảnh
hưởng cuộc sống hằng ngày bọn họ.
Thật sự là nam nhân chu đáo, chạy cũng tốt, năm trước nàng cũng vẽ
thiết kế, sau đó tết âm lịch mới thi công, mọi chuyện cũng xong.
Lại vẽ một bản vẽ khác, muốn tiếp cận cái mới một chút. Bởi vì pngười phía sau rất im lặng, Đạm Dung không để ý, đến khi nàng lưu ý mới biết
được bác sĩ Vạn đang ngủ, ngay cả sách vẫn còn cầm trên tay.
Đạm Dung đứng lên, ách xì một cái, có chút mệt mỏi. Nhưng không được, nàng vừa rồi lại có ý tưởng mới, muốn đem phương án phác họa. Đẩy hắn
hai lần cộng thêm kêu vài tiếng, hắn vẫn không phản ứng, phỏng chừng ngủ như chết, hai tay còn co lại, lạnh đi. Nàng đem áo choàng cởi xuống,
phủ trên người hắn.
Bác sĩ Vạn ngủ thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, làn da trắng mịn, tinh tế,
trên mặt cơ hồ nhìn không thấy lỗ chân lông. Cái trán chắc nịch, lông mi lại dài mà rậm, mũi rất cao mà cánh môi mỏng manh nhẹ nhàng mân. Gương
mặt này, không biết đã khiến cho bao nhiêu nữ nhân lại yêu vừa hận.
Đạm Dung cười cười, giúp hắn đem áo choàng đắp lên trên, tắt đi đèn
ngủ trong phòng giúp hắn, rồi đem mọi thứ thu thập, chuyển đến bên cái
bàn trong phòng ăn.
Tối nay, nhất định thức suốt đêm.
Vạn Tuế mỗi buổi sáng đều đúng 6 giờ rưỡi thì tỉnh lại, thói quen này cũng chưa bao giờ thay đổi, mà hôm nay hắn thế nhưng ngoại lệ. Mở hai
mắt, nhìn lên trên trần nhà, đây thế nhưng không phải phòng ngủ của hắn, có chút ngạc nhiên, vừa cử động, phía sau xương cổ một trận đau nhức
bất ngờ tập kích, mới nhớ ra tối hôm qua chính mình tựa vào sô pha ngủ
cả đêm.
Hắn ấn nhẹ gáy đứng dậy, nhìn đồng hồ treo tường, đã tám giờ, ánh mặt trời theo khe hở rèm cửa sổ chui vào, thật sự đã trễ rồi. Xốc áo choàng trên người lên, đây là cái áo khoác hôm qua vừa mới mua, quét mắt bên
trong một vòng, cái thân hình đơn bạc kia đang nằm úp ở trên bàn không
nhúc nhích.
Hắn vội vàng đi qua đi, thấy nàng nằm sấp trên bản vẽ màu sắc rực rỡ đang ngủ say sưa, trên tay thế nhưng còn nắm cây bút.
“Đạm Dung, Đạm Dung?” Hắn lay lay nàng, vỗ vài cái trên gương mặt tái nhợt, không phản ứng. Trên bàn có sáu bảy bản màu đồ, nàng phỏng chừng
thức suốt đêm, hoặc chính xác là mới vừa ngủ.
Vạn Tuế lắc đầu, nếu muốn ngủ vì sao không trở về phòng? Thật muốn
xem nhẹ cảm giác nồng đậm thương tiếc trong lòng vừa nảy lên kia, nhưng
cảm giác kia lại tồn tại chân thực đến thế, nhất là vừa rồi mới chạm vào mặt của nàng, trong lòng bàn tay lạnh như băng, khiến cho hắn lại nhăn
mặt nhíu mày.
Không chút do dự, hắn thật cẩn thận lấy đi cây bút trên tay nàng, sau đó cúi xuống, ôm lấy nàng. Cái đầu nho nhỏ tựa ở trước ngực hắn trượt
nhẹ, cúi xuống nhìn thử, ngủ thật say nha.
Mở cửa phòng khách ra, giúp nàng cởi áo bông, hai ba phát liền nhanh chóng đem nàng nhét vào trong chăn.
Đây là lần đầu tiên từ khi nàng chuyển vào, hắn vào trong phòng này.
Trên giường không phải bộ chăn hắn lúc trước vì nàng chuẩn bị, hơn nữa
dáng vẻ thật sự quái dị, tựa như bánh ngọt cuốn thành vòng.
Nàng thế nhưng ngay cả chăn cũng không xếp lại, Vạn Tuế lắc đầu, khom người đem chăn lôi ra, lại đem góc chăn xếp trên giường, động tác nhuần nhuyễn.
Sau đo đứng dậy nhìn nhìn, có vẻ vừa lòng kiệt tác chính mình, đầu xoay qua, nhìn chung quanh bốn phía.
Trên bàn trang điểm chứa thật nhiều sách, ngay cả phía trên cũng có
vài xấp, xem mặt bìa bên trong toàn bộ là tạp chí thiết kế cùng sách
tham khảo.
Cạnh cửa sổ là bộ quần áo, ngày hôm qua mặc áo lông màu đen cùng quần xếp, một cái dây lưng hồng nhạt từ trong áo lông rớt ra.
Đó là nội y! Vạn Tuế lập tức ly khai tầm mắt, có cảm giác làm chuyện xấu.
Người trên giường giật giật, dẫn dắt sự chú ý của hắn. Nàng nhíu mi, thân mình giống trứng tằm trái quay phải lật.
Vạn Tuế nghĩ đến chắc nàng không thoải mái, vừa tiến lên trước một
bước, liền thấy tay phải của nàng từ bên trong thò ra, đem góc chăn bên
phải toàn bộ cuốn đi.
Sau đó chân phải, tay trái, chân trái, cứ như vậy. Thẳng đến khi tấm
chăn đem nàng hoàn toàn bao kín mít lại, nàng mới giãn mày ra, bình yên
đi vào giấc ngủ.
Nhìn trên giường chỉ lộ ra cái đỉnh đầu với mái tóc ngắn kia, Vạn Tuế trợn mắt há hốc mồm.
Chẳng lẽ, lúc trước chăn cuốn thành như vậy hoàn toàn là nàng cố ý,
chỉ vì bớt việc? Hắn thậm chí tưởng tượng, nàng có phải mỗi ngày đều
cuộn chăn thật cẩn thận đi ra ngoài như thế hay không, sau đó khi ngủ
lại chui trở về, tựa như con nhộng.
Vạn Tuế bị này ý tưởng này dọa hỏng, hắn ngơ ngác rời khỏi phòng khách, phát hiện chính mình không tiếp thụ được.
Vì sao, vì sao có người lại có thể lười như vậy? Hắn cảm thấy trái tim “Bong” một tiếng, rạn nứt. (∩Ο∩)
Đạm Dung đương nhiên không biết bởi vì một động tác nho nhỏ của mình, liền khiến cho tâm linh yếu ớt của bác sĩ Vạn bị thương.
Bởi vì buổi sáng bảy giờ mới hoàn tất công tác, cho nên nàng mệt chết đi, trên cơ bản ngủ không có có chút ý thức. Thẳng đến tiếng chuông di
động vang lên lần hai, nàng mới đột nhiên chợt tỉnh.
Phát hiện chính mình ở trên giường, nàng ý thức còn chưa có thanh
tỉnh. Điện thoại liên tục