
phải là nghĩ đến hắn thích nam nhân đi?
Ha.”Tôi đêm đó không phải đã giải thích, kia chính là thuận miệng nói cho có lệ với Xà mẹ.”
Vạn Tuế “Đăng” bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là hắn vẫn hiểu lầm.
“Kia… Vậy cô đêm nay… Như thế nào?”
“Liền như vậy.” Đạm Dung không kiêng kỵ nhìn thẳng hắn, làm cho hắn có chút ngượng ngùng .
“Kỳ thật cô có thể…” Đến nhà của tôi đi ăn cơm. Nhưng là lời này, hắn vẫn là nói không nên lời.
“Tôi giúp cô chuẩn bị bữa tối.”
Đạm Dung ngẩn ra, không đoán trước là hắn nói câu này, nàng lắc đầu,
“Không cần, tôi tối nay đi ra ngoài đi dạo, thuận tiện ăn một chút gì.”
“Lại ở bên ngoài ăn?” Vạn tuế nhíu chặt hàng mi.
Đạm Dung nâng ly trà nóng trên bàn lên, uống một ngụm mới phát hiện
đã lạnh. Nàng không biết chính mình rốt cuộc chờ mong cái gì, dù sao
tuyệt đối không phải là lời kia của hắn.
” Bác sĩ Vạn quá lo lắng rồi, kỳ thật vài năm qua, tôi đều là như vậy.”
Đạm Dung giữa trưa xuất môn đi dạo vài giờ, mua hai bộ quần áo cùng
một đôi giầy. Năm giờ, trên đường người đi lại trở nên vội vàng, tựa hồ
đều vội vàng về nhà đoàn viên, nhiều quán ăn đều đóng cửa, chỉ còn lại
mỗi tiệm rượu sinh ý thịnh vượng, ngay cả tiệm Fastfood cũng vắng vẻ yên tĩnh.
Sáng sớm, Vạn Quý Phi có gọi điện cho nàng, mời nàng đến Vạn gia ăn
cơm, bất quá nàng khéo léo từ chối. Nếu đến nhà sư huynh thật không
thích hợp, mà đến Vạn gia lại càng không thích hợp.
Người ta một nhà cùng nhau ăn cơm, nàng chen chân cái gì? Huống hồ, hắn cũng không mở miệng.
Sau khi tùy tiện ăn vài thứ, cảm giác đi dạo nữa cũng không có ý
nghĩa gì, nàng quyết định dẹp đường hồi phủ. Bên trong tiểu khu, hoa
viên giăng đèn kết hoa, đèn lồng màu đỏ treo đầy từng góc ngõ. Mấy tòa
nhà cao hơn mười tầng, mỗi nhà cửa sổ đều sáng đèn ấm áp. Bảy giờ tối,
chắc nhà bọn họ đều đang ăn bữa cơm đoàn viên đi.
Nàng ảm đạm đi vào thang máy, nhìn trên đỉnh nhảy số, cảm thấy một
mảnh thê lương. Ngươi đã quen cô đơn, vì sao còn có thể cảm thấy tịch
mịch? Trên mặt kính thang máy bên tường, chiếu ra gương mặt nàng hiện
giờ không chút biểu tình.
Mở cửa ra, trong phòng ánh đèn màu vàng sáng lấp lánh, khiến cho nàng giật mình vài giây. Giống như từ khi chuyển tới nơi này, mỗi lần về trễ đều có ánh đèn sáng. Nàng khép hàng mi mắt cười cười vì thói quen
được bác sĩ Vạn săn sóc, cũng vì chính mình không ốm mà rên. Kỳ thật có
người nào đối với ngươi tốt như vậy sao, không sai .
Lúc tắm rửa, nàng đặc biệt hăng say, từ đầu đến chân dùng sức chà xát mấy lần, quyết định đem oán khí xui xẻo đều tẩy sạch sẽ đi.
Ở ban công thời điểm phơi quần áo, nàng nghe được ngoài phòng có
tiếng người. Tò mò đi xem, mới đến cửa phòng khách thì Vạn Quý Phi bất
ngờ không kịp phòng nhảy bổ vào người.
“Tiểu Đạm Dung, nhớ ngươi muốn chết!” Cô cực kì nhiệt tình cho nàng
một cái ôm mạnh mẽ, Đạm Dung chỉ có thể ngơ ngác, thân thể cứng ngắc.
Không phải mới hai ngày không gặp sao?
“A, ngươi vừa tắm? Thơm quá a!” Vạn Quý Phi dùng mũi ở trên cổ của
nàng hít hít ngửi ngửi vài cái, phô bày bộ dáng mê đắm. Còn cọ cọ vài
cái, sau đó nhanh chóng bị người ta xách ném ra như con chó nhỏ.
“Đứng đắn đi!” Là thanh âm thần mặt đen.
Vạn Quý Phi ngẩng đầu bỉu môi, khinh thường hành vi lão ca . Là ai
cơm còn chưa có ăn xong liền thúc giục nàng tới đây? Hiện tại là hắn có
việc muốn nhờ nha, còn không biết phân biệt như vậy.
Huynh muội hai người luôn thú vị như vậy, Đạm Dung hé miệng cười.
“Các ngươi như thế nào sớm như vậy đã trở về?”
“Là nàng!” Vạn Tuế phụng phịu giành trước trả lời. [TNN: Tuế ca~ đổi chiêu mới đi '>
“Nàng ầm ỹ muốn đi dạo chợ hoa!”
“Ta…” Vạn Quý Phi giương miệng vô tội chỉ vào mặt mình, lời muốn nói
lại bị ánh mắt lão ca hung hăng nhìn chằm chằm không thoát ra được.
Được rồi được rồi, đều nói là chủ ý của nàng tốt lắm!
Vạn Quý Phi nhận mệnh nắm lấy cánh tay Đạm Dung, lung lay vài cái, nũng nịu nói: “Tiểu Dung Dung, chúng ta đi dạo chợ hoa, nha?”
“Ta mới vừa trở về.” Đạm Dung lắc đầu, tỏ vẻ thiếu hứng thú.
“Kia khác nhau à nha, chợ hoa có thật nhiều thứ thật hay ho.”
“Ta ghét nhiều người chen chúc.”
“Chậc chậc, nhiều người mới tốt, náo nhiệt nha. Người trẻ tuổi, lại
giao thừa đừng trạch ở nhà nữa.” Vạn Quý Phi ngữ khí nói y hệt bà cụ
non, còn phối hợp dùng sức vỗ vỗ lưng Đạm Dung.
Đạm Dung không cẩn thận, bị vỗ một cái thì loạng choạng, thân thể
nghiêng ngã phía trước, sợ tới mức Vạn Tuế vội vàng đem nàng đỡ lấy,
quay đầu liền đối tiểu muội nhà mình to giọng trách cứ: “Đừng có náo
loạn như con nít nữa!’’[nvăn: đừng chíp bông táo táo!"'>
Vạn Quý Phi đảo mắt quyết định coi thường lão ca, tự nhiên đi đến sô
pha ngồi xuống, lấy điều khiển mở tivi, lại nâng hộp quả trên bàn trà
lên, một mình thưởng thức.
Vạn tuế xoay mình qua, chạm vào ánh mắt Đạm Dung, nàng vội vàng tránh đi. Trong không khí mùi hương thơm ngát từ trên người nàng phảng phất
như có như không, quấy nhiễu lòng của hắn, ngứa ngáy, khó chịu.
Hắn khép mắt rồi lại mở ra, nuốt một ngụm nước bọt, ôn nhu hỏi: “Cô ăn gì chưa?”
“Ăn rồi .” Đạm Dung tránh khỏi vòng tay hắn.
Vạn