
cuối đường, phố xá sầm uất như cũ, xung quanh là cư dân lâu năm, người nơi đây vẫn giữ lại hơi thở độc đáo chất phác khi xưa. Vạn Tuế dẫn Đạm Dung chạy ra phố lớn ngõ nhỏ trong lúc đó, nghênh diện các lão nhân gia, còn có thể thân mật gọi hắn một tiếng ” bác sĩ tiểu Vạn “, sau đó tự động móc túi tiền cấp hồng
bao.
Đạm Dung năm nay thật sự là hưởng phúc từ hào quang của bác sĩ Vạn,
vừa mới ở Vạn gia đã thu được ba cái hồng bao lớn, đi ra ngoài một chút
cũng lấy được không ít, bộ dạng nam nhân tuấn tú quả thực tốt, già trẻ
không tha. [TNN:^^"'>
Vạn Tuế cùng một lão láng giềng nhiệt tình tán gẫu vài câu, thật vất
vả đối phương rốt cục cũng thả người, hắn mới xoay người, liền thấy nữ
nhân này hé miệng cười gian xảo. Vừa rồi từ trong nhà đi ra, không đúng
chính xác mà nói, là từ khi bắt đầu ăn cơm, trên mặt nàng mạt tươi cười
này liền không biến mất.
“Cô rốt cuộc là cười cái gì?” Tuy rằng nàng như vậy thật dễ nhìn,
nhưng bị người ta cười dài lại nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng làm
sao mà chịu cho được.
Đạm Dung ánh mắt thoáng nhìn trên người hắn, độ cong khóe miệng lại mở rộng vài phần, hai cái răng khểnh lộ ra rõ ràng.
“Không có gì.” Nàng cảm thấy cao hứng cho nên liền cười nha.
Vạn Tuế trừng mắt nhìn nàng, muốn từ trên gương mặt này nhìn ra một
chút dấu vết gì để lại, thế nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn phía trước, căn
bản không để ý tới hắn.
Hôm nay bởi vì nàng muốn xuất môn, có lẽ cũng vì đón lễ cho nên thay
đổi một thân hồng. Áo lông màu đỏ sậm, váy dài tới đầu gối, bộ lễ phục
trên người làm cho nàng thoạt nhìn không đến mức quá gầy, váy áo màu
trắng trên người tăng thêm vài phần hoạt bát.
Hiếm thấy bộ dáng nàng giống như tiểu cô nương, Vạn Tuế bình tĩnh
nhìn nàng, màu đỏ khiến cho nàng tương đối có tinh thần, sắc mặt cũng
hồng hào nhiều, hồng nhạt hai bên má đặc biệt làm cho người ta yêu
thương.
“Tôi phát hiện cô có vẻ thay đổi.”
“Thay đổi như thế nào?”
“Khụ… Đẹp hơn nhiều.”
“Phốc! Có thể được vạn tuế gia khen ngợi, tôi thật vinh hạnh.”
“…”
Vậy nàng vừa rồi cười đến vui vẻ đến như vậy, liền là vì tên của hắn? Vạn Tuế dương dương tự đắc, cúi đầu giả bộ tức giận với nói nàng: “Cô
cũng da ngứa sao?”
Đạm Dung nhún nhún vai, không nhìn thấy hắn đe dọa, nhẹ nhàng đi tới phía trước.
Ra đến đầu ngõ, đột nhiên hai tiếng nổ “bùm bùm” ở bên chân kêu to,
sợ tới mức nàng nhảy dựng, đụng vào người theo sát ở phía sau.
Cái này gọi là không phải là vui quá hóa buồn chứ? Đạm Dung vỗ vỗ
ngực, nhìn trước mắt bốc lên khói trắng, mũi ngửi được mùi thuốc nồng
đậm, có thể nói hồn kinh sợ chưa trở lại.
“Làm sao vậy? Có bị thương hay không, như thế nào ?” Vạn Tuế nhanh
chóng chạy tới bên cạnh nàng, cao thấp kiểm tra một vòng, vẻ mặt cực vì
khẩn trương.
Nàng cúi đầu nhìn nhìn, hôm qua mới mua giày da trên mặt bị đốt có
điểm đen, vừa rồi pháo trúc kia liền phát ra ở bên chân của nàng.
“Không có việc gì.” Nàng lắc đầu, mặc dù không bị thương, bất quá
thiếu chút nữa vì bất ngờ không kịp phòng mà bị tiếng vang dọa khiếp sợ, trái tim cơ hồ nhảy ra ngoài.
Nhìn nàng trên mặt còn mang theo hoảng sợ, Vạn Tuế thân thủ đem nàng
ôm lại, lại ngẩng đầu nhóm tiểu thí hài phía trước đang đùa pháo, bình
tĩnh trách cứ: “Các ngươi như thể nào ở đây nghịch pháo, vạn nhất trúng
người ta thì sao? Rất nguy hiểm!”
Đại bộ phận tiểu thí hài đều là đứa nhỏ của người dân gần đây, đối
với bác sĩ nhà họ Vạn tương đối quen thuộc, hắn nổi danh nghiêm túc,
bình thường xem bệnh nhìn mặt qua thôi cũng thấy sợ, bởi vậy bị giáo
huấn chỉ nhìn mặt nhau vài lần, cũng không dám bác bỏ.
Đạm Dung không đành lòng thấy bọn họ thất vọng, giật nhẹ ống tay áo
của hắn, nhỏ giọng nói: “Là tôi không thấy rõ liền chạy đến, đừng trách
trách bọn chúng.”
“Có thể nào không nói? Tuy rằng nói năm mới đốt pháo mới có không
khí, nhưng bọn hắn đùa như vậy, vạn nhất khiến cho hoả hoạn hoặc ngộ
thương người đi đường, hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.” Chỉ cần
vừa nghĩ đến nàng vừa rồi thiếu chút nữa bị thương, cơn tức Vạn Tuế càng trào lên mãnh liệt.
Lúc này trong nhóm thí hài có một nam hài mặc áo ba lỗ không cam
lòng, ngang bướng lớn tiếng phản bác: ” Tỷ tỷ người ta đều nói không có
việc gì, ngươi còn hung như vậy làm chi!”
“Không biết hối cải!” Vạn Tuế lạnh lùng phun ra một câu, khuôn mặt không chút biểu tình, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.
“Biểu ca, ngươi đừng phá nữa, cẩn thận bác sĩ tiểu Vạn kê cho ngươi
uống trà đắng.” Một nam hài khác trong góc tuổi nhỏ hơn, mặc áo sơmi ô
vuông lôi kéo cánh tay nam hài áo ba lỗ, miệng hơi mân, một bộ dáng sắp
khóc tới nơi.
“Hừ! Ta mới không sợ!” Nam hài dùng sức bỏ ra cánh tay của biểu đệ,
ngẩng đầu lên nhìn Vạn Tuế, trong mắt hiện ra tia khiêu khích.
“Không phải là muốn anh hùng theo đuổi mỹ nhân sao, cho nên mới tìm chúng ta khai đao? Ta phi!”[TNN:^^~ nhóc con...'>
“Ngươi nói cái gì?” Ngọn lửa vô danh vừa lặng yên lại nổi lên, thế
nhưng bị một cái tiểu thí hài kiêu ngạo vu tội như vậy, Vạn Tuế cả khuôn mặt đều đen.
“Tôi nói cái gì? Đã nói có nam sinh thích nữ sinh! Nam