
sinh thích nữ
sinh, mặt xấu hổ … xấu hổ, nam sinh thích nữ sinh a a a…” Nam hài lập
lại câu nói vài lần, ngón trỏ phải càng không ngừng thổi phồng hai má,
vừa nói vừa thè lưỡi nhăn mặt, vừa lui lại phía sau.
Một đám tiểu thí hài phát hiện Vạn Tuế thần sắc không đúng, vội vàng
chạy trốn trong chớp mắt ngã tư đường rộng rãi chỉ còn lại hai đại nhân.
Vạn Tuế nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hai lỗ tai ”Ong ong ông” rung
động. Hắn biết chính mình tức giận thực nhàm chán, vốn không nên cùng
thí hài này chấp nhặt, nhưng là ở trước mặt nàng bị vạch trần tâm sự,
mặt mũi hắn không chịu được.
Đạm Dung chuyển tròng mắt đen lúng liếng làm bộ như không có việc gì
nhìn trái nhìn phải, muốn cười nhưng lại sợ hắn thẹn quá thành giận. Hắn một cái đại nhân, thế nhưng cùng tiểu hài tử bực bội, tính cách thật sự là trẻ con.
Ngẩng đầu thấy hắn vẫn là mặt không biểu tình, nàng thay đổi sắc mặt, nhịn không được khuyên bảo: “Kỳ thật… tiểu hài tử nói hươu nói vượn .”
Nói xong lại cảm thấy không ổn, hắn —- quả thật là thích nàng nha, nàng
có thể cảm nhận được.
Vạn Tuế trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, không nói lời nào thẳng quẹo vào một ngõ nhỏ khác, tính đi tắt về nhà.
Đạm Dung nhìn không thấy bóng người ở góc đường, nhíu mày. Người này
thật sự vui buồn thất thường, tùy tiện bị nói vài câu liền đổi sắc mặt,
thế nhưng bỏ lại nàng. Nàng cũng ngang ngược đứng đó, đứng bất động, để
cho hắn đi một mình đi.
Vạn Tuế đã đi xa, phát hiện phía sau có người theo không kịp, đành
phải quay lại. Trước ngõ nhỏ, tiểu nha đầu kia thế nhưng còn đứng tại
chỗ, hắn mất hứng nói: “Cô như thế nào không đi?”
Nhìn mặt hắn thối như thế, Đạm Dung tâm tình tốt đẹp cũng biến mất
hầu như không còn, ngữ khí nói chuyện cũng trở nên lãnh đạm.”Tôi ở trong này ngắm phong cảnh.”
“Nơi này có cái gì đẹp mắt? Mau trở về.” Hắn không kiên nhẫn thúc giục.
“Anh có thể đi trước.” Đạm Dung đơn giản quay người qua một bên,
không thèm nhìn tới hắn. Mơ hồ đã biết hành vi này là nũng, tức giận,
liền như tình lữ ngẫu nhiên tranh cãi ầm ĩ, nhưng là bọn họ cũng không
phải là tình lữ a.
Rốt cục nhìn ra dị thường, Vạn Tuế đến gần nàng, hạ thắt lưng đối mặt cùng nàng.
“Đùa giỡn cái gì, tính tình hệt như đứa nhỏ?” Hai má phồng lên, vừa
rồi còn rất tốt, cười đến ánh mắt đều cong lên, như thế nào hiện tại đột nhiên liền trở mặt không thèm nhìn mình?
Hắn nhéo nhéo mặt của nàng, nàng nhăn mặt nhăn mũi tránh đi bàn tay
to kia. Nàng không phải con chó nhỏ, không có khả năng hắn thích sẽ sờ
sờ mặt, không thích liền tránh ra.
Từ khi bắt đầu phát hiện ra tâm ý của hắn, nàng phát hiện chính mình
trở nên càng ngày càng không giống nàng khi trước bình tĩnh, lãnh đạm
nữa. Chẳng lẽ thích một người, sẽ là nửa khổ nửa ngọt, cảm xúc biến ảo
thất thường như vậy?
“Đừng náo loạn, chúng ta trở về đi.” Vạn Tuế ngữ khí có chút dịu đi,
vỗ vỗ đầu nàng, thả nắm quyền ra, tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, một ngón
lại một ngón lần lượt bung ra, hơi dùng lực, mạnh mẽ kéo nàng hướng trở
lại nhà cũ.
Đạm Dung cúi đầu nhìn tay mình ở trong lòng bàn tay hắn, thu lại lơ lửng ở giữa không trung, thật không nỡ.
Tay cũng đã nắm, ôm cũng ôm qua, đối phương hứa hẹn cái gì cũng chưa
nói, chỉ làm chút hành vi ái muội không rõ, như vậy làm người ta không
yên tâm.
Nàng chưa từng trải qua luyến ái [yêu đương'>, nhưng là hiểu được quy tắc trong đó, không xác định quan hệ mà có thể vừa kéo vừa ôm như vậy sao?
Không phải chỉ một câu thích? Có khó bao nhiêu? Chẳng lẽ thích thượng nàng, lại khó với mở miệng như vậy, không thể làm rõ chuyện? Hắn rốt
cuộc đang lo lắng cái gì? Hoặc là hắn thầm nghĩ muốn chơi đùa mà thôi?
Nghĩ nghĩ, nàng yên lặng dùng sức thoát, rút tay về.
Trên tay đột nhiên trống không, Vạn Tuế sửng sốt, quay đầu đi chỉ nhìn đến đỉnh đầu của nàng.
“Cô rốt cuộc làm sao vậy?” Trong lời nói đã nghe ra phiền chán.
Đạm Dung vẫn như cũ trầm mặc, cũng chỉ một mặt cúi đầu, cắn chặt môi. Biết đã biết bộ dạng này chỉ chọc hắn tức giận, nhưng nàng cho tới bây
giờ cũng không phải là người nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Về phương diện nào đó, nàng là một người kiêu ngạo bởi vì cuộc đời
của nàng trừ bỏ hai chữ kiêu ngạo, những cái khác đều không có. Khóe mắt hơi nóng, nàng trong nháy mắt cố tỏ ra cứng rắn, không nghĩ yếu thế vào lúc này.
Vạn Tuế xưa nay không có thói quen nói lời ngọt, trước kia khi kết giao bạn gái, bất luận là hắn nói gì thì nghe nấy.
Công tác bận rộn, hắn chỉ gặp mặt vài lần, tùy hắn định đoạt. Cứ thế
sau đó, bạn gái hắn oán giận, hắn cũng chỉ trách đối phương không biết
thông cảm, cảm thấy nữ nhân rất phiền toái, vì thế liền mặc kệ các nàng.
Cho nên lúc này Đạm Dung quật cường không nói lời nào, một cỗ cảm xúc phản kháng từ đáy lòng nảy sinh, hắn không thể bình tĩnh suy xét xem
rốt cuộc là ai khiêu khích trước, chỉ nghĩ là nữ hài tử cố tình gây sự
như vậy thực không đáng yêu.
Hơn nữa trong tiềm thức, hai người quan hệ gì cũng không phải, hắn càng không tất yếu dỗ dành nàng cao hứng.
“Cô thích đứng liền tiếp tục đứng đó đi.” Vạn Tuế lạnh lùng bỏ lại lời này,