Pair of Vintage Old School Fru
Bình Tĩnh Tiểu Thư

Bình Tĩnh Tiểu Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326054

Bình chọn: 10.00/10/605 lượt.

bị mất đi một miếng, quan trọng nhất là điện thoại liên hệ thiếu số.

“Tiểu cô nương, muốn thuê phòng sao?”

Đang buồn bực hết sức, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ, Đạm

Dung phút chốc quay đầu lại, thấy một a di trung niên đối diện nói

chuyện với nàng, vì thế trả lời: “Vâng, bất quá không có số điện thoại.”

“Là nha, ngày hôm qua buổi sáng mới mất, cũng không biết người nào

thiếu đạo đức làm chuyện tốt. May mắn ta đi ra nhìn thấy, xem ra ngươi

gặp may.” [TNN: !^^!'>

Nguyên lai nàng là chủ cho thuê nhà.

“Nhà của ta năm trước phòng ở mới xây dựng lại, rộng rãi sáng sủa

sạch sẽ, hoàn cảnh thuận tiện. Có siêu thị, chợ gần đó, giao thông lại

phương tiện, bảo đảm ngươi vừa lòng.”

Chủ cho thuê nhà nói đến mặt tươi như hoa, đem nhà nàng tán thưởng

tận chín tầng mây xanh, Đạm Dung phản cảm nhất loại này, nhưng là đang

vội vã muốn chuyển đi nên cuối cùng cũng đáp ứng đi xem.

Qua mấy cái phố lớn ngõ nhỏ, mới đến được phòng ở nghe nói tốt lắm.

Kỳ thật cũng là cao ốc bốn tầng cao độc lập với nhà dân, vẻ ngoài vừa

thấy là biết phòng cho thuê, cái loại này không lừa được người. Từ cửa

đi vào, đi lên thang lầu âm u sau đó là một cái dường hẹp thật dài.

“Đèn còn chưa có treo lên, bởi vì công nhân đều nghỉ năm mới, hai

ngày sau sẽ trở lại làm .” A di vừa nói vừa mở ra cửa phòng tầng hai.

“Bên này là hướng phố, một phòng ngủ một phòng khách, phòng tắm độc lập với phòng bếp, còn có ban công nhỏ.”

Là một phòng ngủ một phòng khách không sai, nhưng là phòng không lớn, phóng chứa chiếc gường 1m5 cùng tủ quần áo nho nhỏ liền không còn thừa bao nhiêu, nhưng thật ra phòng khách cũng rộng rãi chút. Bởi vì là xây

mới, trong phòng thực sáng, buổi sáng ánh ban mai có thể tiến vào.

Ngoài phòng, ngã tư đường có cái quả cầu lông nho nhỏ, mấy cái cây cọ theo gió nhẹ lay động, tầm nhìn xem như trống trải, Đạm Dung cũng vừa

lòng.

“Tiền thuê một tháng bao nhiêu ạ?”

“Sáu trăm, thực rẻ đi!”

Liền chỉ có một khung giường cùng tủ quần áo, nếu muốn chuyển vào,

còn phải mua rất nhiều thứ khác. Đạm Dung nghĩ nghĩ, lắc đầu.”Rất đắt,

bên trong cơ bản trống không, hơn nữa ta cũng không cần không gian lớn

như vậy.”

“Ai nha không đắt, ngươi có biết hiện tại phòng thuê cao tới cỡ nào?

Ngày hôm qua tờ quảng cáo cho thuê, mới một ngày liền có mấy cái người

trẻ tuổi đến xem qua, lầu 3 cách vách hai cái phòng đều đã được người

ta thuê . Hơn nữa nơi này được quản lý, có mật mã mới có thể đi ra vào,

còn có trang bị cameras, đảm bảo an toàn khách trọ.”

“Nhưng là nơi này trống rỗng, bình nước nóng, điều hòa, tủ lạnh toàn

bộ đều không có, nếu ta chuyển tiến vào, còn phải chi thêm một khoản

lớn.” Nghĩ vậy liền đau đầu, ngày nào thì không cần phải lo lắng mấy

thứ này nữa.

“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Chủ cho thuê nhà nhìn nàng.

Đạm Dung lo lắng, “Ngươi trang bị thêm đồ gia dụng một chút đi.”

“Như vậy a…” A di ngẩng đầu lên, thong thả đi vài bước, “Kia tiền

thuê nhà muốn thêm chút nga, còn có, ký hợp đồng thời gian ít nhất một

năm, bằng không ta sẽ mệt .”

Kết quả Đạm Dung cuối cùng cũng đồng ý, còn thảo luận tốt muốn trang

bị thứ gì thêm nữa. Ký tốt hợp đồng, thanh toán hai tháng tiền thuê,

chuyện phòng ở liền quyết định như vậy.

A di nói đèn điện còn chưa có trang bị tốt, ít nhất ngày mười tháng

giêng mới có thể xong, cho dù Đạm Dung hận không thể ngay lập tức chuyển vào, thế nhưng vẫn phải đợi một hồi.

Hết thảy chuẩn bị đều tốt đã đến giữa trưa, bởi vì nơi này gần công

ty, Đạm Dung cũng quen thuộc với cảnh vật chung quanh, quán ăn gần đây

vẫn còn nghỉ ngơi, nàng phải đi một đoạn rất xa mới tìm được chỗ giải

quyết bữa trưa .

Sau giữa trưa mặt trời vẫn như cũ mãnh liệt, nàng chậm rãi trở về gia uyển. Hôm nay tâm tình so với ngày hôm qua còn nặng nề hơn, nghĩ đến

trong khoảng thời gian này đối mặt không tránh khỏi bi thương. Quen trôi nổi cũng từng muốn dừng lại, đáng tiếc không có nơi nào thể cho nàng

cập bờ.

Trở lại nơi từng bị nàng xem như nhà, trong phòng thực yên tĩnh,

hiển nhiên không có người. Đẩy ra cửa phòng, một mảnh giấy nằm chểm chệ

trên mặt đất.

Thực xin lỗi!

Nhìn ba chữ này, nàng cười gượng ép. Ngay cả cảm giác áy náy mông

lung ấy cũng mịt mờ như vậy, nàng xem như đã hiểu . Đã không có cảm

giác, cho dù nói xin lỗi thì có ích gì?

Đã bị tổn thương, không phải tùy tiện nói xin lỗi liền có thể xóa đi. Có lẽ hắn chính là vì bản thân nói năng lỗ mãng nên ảo não, cũng không

có cái ý tứ gì khác, cho nên ngươi vẫn là đừng nên nghĩ nhiều.

Tiện tay đem quăng đến một góc, Đạm Dung bắt đầu đóng gói. Đồ đạc

thật sự không nhiều lắm, đem quần áo trong tủ thu vào ba lô, kéo khóa

xong, lại suy sụp ngồi trên giường.

Còn có sáu ngày nữa, nàng thu thập sớm như vậy làm gì? Cứ mỗi lần

nghĩ đến việc phải đối mặt với hắn, nàng liền muốn chạy trốn. Rút chi

phiếu ra đặt ở một bên sườn của ba lô. Được rồi, trong khoảng thời gian

này chi phí, hay là dùng khoản thu nhập kiếm từ Hoắc tổng kia để tiêu

tốt lắm.

Nghĩ vậy, nàng lập tức mở laptop ra, tra xét chút tư liệu. Tết âm

lịch mùa thịnh vượng đã qua, vé m