Duck hunt
Black - Angel (Thiên Thần Bóng Tối)

Black - Angel (Thiên Thần Bóng Tối)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325973

Bình chọn: 8.5.00/10/597 lượt.

rong một khoảnh khắc, tim Nhi đập lạc nhịp. Giọng cô

gượng gạo, cô không tin vào tai mình:

- Đừng có đùa kiểu đó!

- Tôi nghiêm túc - Mặt Thiên vẫn lạnh lùng, như không hề

đùa - Bị gãy tay thế này thì tháng tới cô bảo tôi chơi gái thế nào? Cô phải có

trách nhiệm!

Nhi chợt cười:

- Ra là anh thích yêu chơi, tôi không thích!

- Đó là mệnh lệnh!

Cái cách ra lệnh rất “thiếu gia” của Thiên làm Nhi phát

cáu tiết, giọng cô nhát gừng:

- Đi mà yêu người con gái ấy, đừng có ra lệnh cho tôi!

“Người con gái ấy”, ý của Nhi là cô gái trong những tấm

ảnh. Thiên buông từng lời thong thả:

- Có được

tôi đã có rồi. Người phụ nữ ấy đã có người đàn ông của mình!

Nhi bỗng

nhảy xuống khỏi bàn, giọng cô cao lên đầy phẫn nộ:

- Vậy anh

muốn coi tôi là vật thay thế à? Đồ tồi!

- Người

đàn ông ấy là... ba của tôi! - Thiên vẩn dưng dửng, với cốc nước uống một hơi,

không quan tâm đôi mắt Nhi đang mở tròn:

- Ý anh là...

- Đừng có

suy đoán linh tinh. -

Thiên cười nhẹ. - Người trong những tấm hình, người tôi yêu nhất... là

người sinh ra tôi!

Nhi như

chết sững. Sửng sốt vì cô đã không thể đoán ra một điều... quá dễ đoán, rõ ràng

người phụ nữ ấy có nét gì đó giống Thiên. Sửng sốt hơn vì... mẹ của Thiên còn

quá trẻ, và thực sự là tuyệt đẹp!

- Giờ hiểu

rồi chứ? Người yêu...

Nhi chưa

kịp phản ứng gì thì Thiên đã đứng dậy, trận cô vào thành bàn. Cơ thể Nhi ngã về

phía sau, cánh tay còn lành lặn của Thiên chống lên mặt bàn. Khoảng cách rất

gần. Giọng Thiên đầy quyền lực:

- Em... của

tôi!

2 giờ đêm.

Trên

giường, Vy vẫn chưa thể ngủ. Cô nhóc ngồi dậy, cột tóc lên. Chợt thấy qua khe

cửa phòng ngủ, ánh đèn le lói từ đâu đó, Vy nghĩ thầm có lẽ Phong vẫn còn làm

việc. Vy quyết định ra khỏi phòng.

Vy dừng

chân ở phòng khách, cảm giác điều bất ổn. Cửa nhà bị mở!

“Rõ ràng

đã khóa. Trừ khi... ” - Vy định thần, đôi chân thoăn thoắt và nhẹ nhàng như mèo

di chuyển vào phòng bếp, cầm lấy con dao nhỏ.

Vy núp ở

một góc tường, nếu kẻ đột nhập muốn vào phòng ngủ của ba mẹ hay vào phòng làm

việc, phòng đọc đều phải đi qua chỗ cô nhóc đứng. Vy hoàn toàn bất động, đôi

mắt tinh anh chăm chú vào bóng đêm. Không nằm ngoài dự đoán, một cái bóng đen

cao lênh khênh lướt qua chỗ Vy. Không hề sợ hãi hay lo lắng, Vy rón rén tiếp

cận từ phía sau.

Cô nhóc

bất ngờ nhảy lên, ôm ghì lấy kẻ đáng nghi, lưỡi dao kề ngay cổ hắn. Kẻ đột nhập

đứng sững, hơi bất ngờ vì bị tấn công.

- Là kẻ

nào? Sao dám đột nhập nhà ta? - Giọng Vy lạnh lùng, chứa đầy đe dọa.

Kẻ lạ

không nói gì, nhanh như chớp, đôi tay hắn như thép của hắn tóm chặt cánh tay Vy

và bằng sức mạnh của kẻ trưởng thành, hắn vật cô nhóc ngã kềnh xuống sàn. Nhưng

vẻ như hắn cố tình không mạnh tay, không hề muốn Vy đáp đất đau. Vy lập tức giơ

con dao nhọn lên, song Vy cũng lập lức cảm thấy điều không đúng. Sự đụng chạm

vừa rồi gây cảm giác thân thuộc với cô nhóc. Tay cầm dao nới lỏng, đôi mày Vy

giãn ra:

- Anh...

Kẻ cao lớn

ngồi xuống, tay búng tách vào trán Vy:

- Bé

ngoan, không tồi đâu!

Vy hạ dao,

thở hắt ra:

- Anh

Thiên! Làm gì mà anh lén lút như ăn trộm thế.

Thiên mò

tay xuống đất lấy con dao từ tay Vy:

- Chơi dao

nguy hiểm đấy, anh sợ bé rồi!

Vy vẫn nằm

dưới đất, cơ thể thả lòng:

- Em suýt

nữa kêu ba mẹ, anh về thật đấy à.

- Anh gọi

mẹ không nghe nên phải về chứ.

- Anh thừa

biết mẹ không sao cả. Trò ghen tuông của mẹ lại còn lạ gì. Mà... sao anh bảo bị

gãy tay hai tuần trước?

Thiên bật

cười khinh khích:

- Lừa gái

thôi bé!

- Biết

ngay mà! Ai làm anh gãy tay được em cũng cho tài!

Thiên nháy

mắt, cúi xuống bế thốc Vy lên.

- Ax... bỏ

em xuống...

- Rồi búp

bê, yên lặng nào!

Mặt trăng

tròn vạnh lửng lơ giữa biển khơi. Ánh trăng dịu dàng hôn lên bờ cát mịn. Tĩnh

lặng. Chỉ còn nghe tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng gió reo vi vu như lời thì thầm

dịu êm không nghỉ.

Trên hành

lang bên hông của ngôi nhà gỗ trắng, cô gái đứng dựa vào lan can. Đôi mắt băng

lãnh nhìn sâu vào không gian vô tận, xa xăm giữa biển. Băng không suy nghĩ gì,

đầu óc cô trống rỗng. Những gì đã qua, cô không có thói quen nhớ lại hay ân

hận, những gì sắp đến, cô càng không suy tính. Chỉ là một thoáng bất chợt,

ngoảnh lại, cô thấy mình đã đi một chặng đường dài.

Hai cánh

tay từ phía sau vòng ôm lấy eo Băng, thật nhẹ nhàng. Một giọng nói thì thầm bên

tai cô:

- Vẫn giận

anh à?

Ánh mắt

Băng lạnh lùng đưa đi hướng khác:

- Buông ra.

Nhưng cánh

tay Phong càng xiết chặt hơn:

- Em không

tin anh nữa à?

Băng khẽ nhíu

mày, hơi thở nhè nhẹ của Phong trên cổ làm trái tim cô hơi xao động:

- Tin thế

nào? - Nhưng giọng cô vẫn lạnh như băng.

Một nụ hôn

thật nhẹ lên cổ Băng, rồi lên vành tai, lên mái tóc mềm:

- Tin là anh yêu em. Chỉ em.

Băng từ từ quay lại, ngước lên nhìn Phong. Rồi cô bất

giác lắc đầu nhè nhẹ, mái tóc khẽ rung lên.

- Quá lâu từ ngày ấy rồi...

Bàn tay Băng đẩy Phong ra, nhưng lập tức bị Phong tóm

chặt lấy, áp tay cô vào ngực mình:

- Em có chối bỏ thì nó vẫn là sự thực. Em đang lo lắng

điều gì vậy, Băng?

Tên của Băng thốt ra