
mùi nước hoa lạ!
Băng giơ chiếc sơ mi trắng lên, đôi mày nhíu lại.
- Nước hoa à? Anh không dùng! - Dường như Phong vẫn chưa
hiểu ý của Băng, mùi nước hoa lạ trên áo một người đàn ông thì vợ sẽ rất dễ kết
tội ngoại tình.
- Dĩ nhiên anh không dùng! - Băng càng bực tức hơn. - Anh đừng tỏ
ra không biết gì như thế!
- Anh biết gì? - Phong hỏi lại (vẫn chưa hiểu).
- Đồ tồi! - Băng ném thẳng chiếc áo vào người Phong. -
Hôm qua anh vào thị trấn làm gì?
- Anh mua
sách cho Vy. -
Phong vẫn nhẹ nhàng.
- Vậy mà
tối muộn mới về! Ngụy biện!
- Mẹ thôi
đi!
Hải Vy
chặn trước mặt Băng, giọng cô nhóc cũng đầy phẫn nộ.
- Con
tránh ra!
- Mẹ suốt
ngày làm ầm lên vì những chuyện không đâu!
Băng chớp
chớp mắt, cô cũng đoán là Vy không đứng về phía mình, nhưng cơn giận thì vẫn
chưa nguôi:
- Chấn
Phong ngoại tình!
- Anh
không có! - Giờ Phong đã hiểu lý do Băng nổi cáu.
- Mẹ thôi
gọi thẳng tên ba như vậy đi. Không có vợ nào như thế đâu! Nếu muốn to tiếng
trong nhà, sao mẹ không làm việc kiếm tiền!
- Vy, con
có biết ai sinh ra con không! - Băng cao giọng hơn.
- Mẹ, - giọng Hải Vy trở nên nhẹ nhàng.
- con họ Lâm! - Và cô nhóc buông
từng lời thủng thẳng.
Cơn giận
của Băng càng dâng lên, mà chẳng vơi được phần nào. Cô nhìn Phong, Phong đang
hơi mỉm cười, điều đó càng làm cô bực mình:
- Được lắm! Hai cha con nhà anh!
Dứt lời, Băng quay phắt đi vào nhà.
Không khó hiểu khi Băng dần dần thay đổi tính tình. Ngoài
ba mươi, vẻ trẻ trung trên gương mặt giảm đi ít nhiều, nhưng Phong vẫn phong
độ, vẫn vẻ lạnh lùng... sát gái. Không biết bao nhiêu cô gái trong thị trấn,
ngoài ba mươi, ngoài hai mươi, cả gần hai mươi tuổi thi thoảng vẫn đến tìm Phong hỏi bằng được số điện
thoại, hay nhờ giúp này nọ. Dĩ nhiên là Băng tiếp, mà chỉ cần gặp Băng thì họ
từ bỏ hẳn ý định làm quen, tán tỉnh. Nhưng càng ngày Băng càng thấy không an
lòng nữa.
Băng ít khi ra ngoài, nhưng không phải bọn đàn ông trong
thị trấn không chú ý cô. Chỉ là dòm ngó vào, nhìn thấy Phong, thì họ hoàn toàn
dập tắt hi vọng.
- Ba đừng chỉ nhẹ nhàng khi mẹ to tiếng!
- Ba phải vào coi vợ ba như nào đây. - Phong định đứng dậy nhưng lập tức bị Vy kéo ngồi xuống.
- Ba lúc nào cũng vợ ba, vợ ba!
Vy trèo lên ngồi vào lòng Phong, hai chân vung vẩy, thích
thú.
- Tại sao
ba lấy mẹ?
Phong ôm
con gái vào lòng, vuốt tóc:
- Câu này
hình như Thiên đã hỏi.
- Tại sao
không kiếm người tốt với ba ấy, mẹ tính khí thất thường, là Vy thì Vy chịu
không được. Vì ... mẹ rất đẹp sao?
- Vì ba
yêu vợ ba.
Vy lắc
đầu, nheo mắt:
- Đàn ông
như ba trên đời xếp vào hàng quí hiếm, à không, tuyệt chủng!
Phong
cười, nhẹ nhàng xoa đầu Vy:
- Ba yêu
Vy không?
- Nhiều
chứ!
- Vẫn ít
hơn mẹ chứ gì?
Phong lại
cười:
- Sao con
lạnh lùng với mấy tên nhóc trong thị trấn vậy? Hôm qua có một cậu nhóc đã chờ
ngoài cửa cả chiều.
- Exxx. -
Vy chậc lưỡi. -
Vy không quan tâm tên nào hết đâu, Vy yêu ba thôi. Mà ba, ba đừng đến trường
đón Vy nữa. -
Vy ngước lên nhìn Phong.
- Có
chuyện gì à? - Ánh mắt Phong dịu dàng nhìn con gái, tỏ ra lắng nghe.
- Vy không
thích! - Cô nhóc vùi mặt vào vai Phong, dụi dụi đầu như một con mèo con. -
Mấy cô giáo cứ hỏi về ba, cả đám con gái lớp Vy . Vy ghét họ.
Với Phong,
và cũng chỉ với Phong, Vy luôn trở thành một cô bé dễ thương, hiền lành, và
nũng nịu. Rất kì quặc nhưng cô nhóc từng nghĩ “Giá mình là mẹ”!
- Ba, ba
cứ kệ mẹ. Lơ đi một một lần, mẹ sẽ không bắt nạt ba nữa. - giọng Vy thì thầm. -
Tối ba qua ngủ với Vy nha.
Nhóc Vy
rất thích cảm giác này, dựa vào ba, cảm nhận mùi hương rờn rợn đặc biệt trên áo
Phong.
- Ba biết
rồi. Ba nghĩ giờ phải đi tìm vợ đây.
Vy bất
giác giang tay ôm chặt Phong - Không cho ba đi...
Chợt, có
tiếng điện thoại của Phong.
- Ba? Ba
làm gì khiến mẹ buồn? - Giọng Chấn Thiên trong điện thoại sốt sắng.
- Vợ ba
hiểu lầm thôi.
- Thế ba
chưa đi xin lỗi mẹ à? Con không ở nhà nên ba bắt nạt mẹ đúng không?
Phong chợt
cười:
- Nhóc...
- Con
không biết! Ba không xin lỗi mẹ đi con mua vé máy bay về đấy!
Nhóc Vy
rướn lên nghe giọng anh trai, bất chợt rút chiếc điện thoại trong tay Phong:
- Ba, để
con nói chuyện với anh Thiên!
Vy nhảy
xuống khỏi xích đu:
- Anh muốn
thì cứ việc về! Đừng có điều khiển từ xa như thế!
- A, bé
hả! Lâu không nói chuyện, nhớ thế!
- Em mừng
vì anh ra khỏi nhà đấy! Chưa gì mẹ đã gọi cho anh rồi hả?
- Không,
anh vừa gọi mẹ nói đang giận ba thôi.
- Không
phải lỗi của ba!
- Không mà mẹ giận à? Ai ya, anh có việc rồi. Lát anh gọi
lại cho, thơm bé cái...
Chưa kịp để Thiên nói hết thì Vy đã tắt phụt máy.
- Ba, sao ba không để anh Thiên đi học xa sớm hơn. Ngoài
ba ra, đàn ông thật là phiền!
Thiên tắt điện thoại, chuông cửa đang kêu.
- Tôi đến rồi... - Nhi đứng ngoài cửa, giơ túi đồ lên,toàn
thức ăn, đồ uống, nhưng lập tức cô quay phắt mặt đi. - Tôi đã bảo anh phải mặc áo rồi mới ra mở cửa cho tôi mà!
Thiên cười nhẹ, tránh sang một bên:
- Mặc vào cởi ra mất công! Vào đi.
Tay Thiên gãy, băng bó đã hai tuần nay.