
hiểm, chiếc cổ cao lắc mạnh khiến mái tóc tung lên, vài lọn rủ xuống trán vẻ
lãng tử. Gã tóc xanh đã đứng dậy sau cú ngã tông xe, gã lao tới giơ cú đấm búa
tạ. Nhưng nhanh như chớp, chàng trai áo đen đã đỡ lấy bằng một tay, tay kia cậu
rút từ sau lưng áo chiếc gậy, phang cho hắn một đòn trí mạng vào đầu. Hắn chưa
kịp hiểu trời trăng gì đã ngã phịch xuống lần nữa, lần này bất động. Gã còn lại
xông đến nhưng khôn ngoan hơn, hắn nhận ra chàng trai mới xuất hiện là ai. Hắn
lùi lại phía sau:
- Dám đụng đến Eagle. Mày liều đấy!
Chàng trai đặt chiếc gậy lên vai, gương mặt nghênh ngạo,
nhìn hắn cười khẩy:
- Ai cho phép chúng mày vào học viện tìm tao! Chúng mày
nên ở yên trong trại thôi!
- Mày... Về nói với đại ca chúng mày, tao cấm đấy! -
Chàng trai trỏ thẳng chiếc gậy vào mặt gã to lớn, đôi mắt màu đen sẫm sắt lại -
Giờ mày... muốn chết hay muốn cút?
Gã tóc xanh khục khạc vài tiếng khó chịu trong miệng, rồi
cũng chịu bỏ đi. Hắn thừa hiểu không đủ sức đánh lại.
Chấn Thiên nhét chiếc gậy về chỗ cũ, định quay người trở
lại con hắc mã.
- Này! - Nhưng một tiếng gọi kìm chân cậu. Lúc này Thiên
mới để ý thấy người bị hại mà cậu vô tình cứu.
- Cảm ơn!
Thiên nhìn thẳng vào cô gái vẫn còn co ro dưới vỉa hè:
- Tôi không có ý định cứu cô, khỏi cảm ơn!
Dứt lời, Thiên quay người bước thẳng đến con xe lớn, bóng
nhẫy. Nhi đứng phắt dậy, giọng cô liến thoắng như phi tiêu:
- Dù sao ơn vẫn là ơn! Mẹ tôi dạy hàm ơn thì phải trả. Tôi
nhât định trả ơn anh!
Đôi mày đen rậm khẽ chau lại, đôi mắt chứa đầy sự phấn
khích hướng về phía Nhi:
- Được! Cô muốn trả ơn thế nào?
- Nói xem anh muốn tôi trả ơn thế nào?
Khóe môi Thiên nhếch lên một nụ cười. Cậu bước thẳng đến
chỗ cô gái ấy. Khoảng cách rút ngắn dần, và tích tắc, khoảng cách về “0”! Một
tay Thiên tóm lấy cổ áo Nhi kéo mạnh lại, một tay luồn qua những lọn tóc dài
sau gáy giữ lấy Nhi, cậu cúi xuống đặt môi lên đôi môi mềm. Quá bất ngờ khiến
Nhi không kịp phản ứng lại. Nụ hôn quá đỗi sành sỏi và nồng nhiệt. Kết thúc sau
mười giây, Thiên
quệt nhẹ ngón tay qua môi:
- Cô ăn chup-pa-chup à. Tôi thích vị này.
... Nhi vẫn đứng bất động như trời trồng. Chiếc moto lao
vút qua cô, chỉ một chốc cả chiếc xe va thân hình cao lớn ấy chìm vào bóng tối.
Nhi vẫn đóng băng. Cô chưa dám thở lại, chưa dám chớp mắt.
Cảm giác ấy... êm như nước, bồng bềnh như mây, và ngọt
lịm như một que kem. Kem vẫn còn tan chảy trong miệng Nhi, giọt, giọt, giọt,
mềm tan...
7 giờ sáng, học viện A. M.
- Làm sao mà mình biết được! - Cô bạn hét lên, rồi nhìn
Nhi với vẻ mặt bất lực hoàn toàn.
Từ sáng đến giờ Nhi hỏi cô không biết bao nhiêu lần rồi,
rằng có biết một anh chàng đẹp trai, đi moto đen nào trong học viện không, mà
một học viện lớn như A. M thì thiếu gì những “thằng cha” như thế! Hỏi có chuyện
gì thì Nhi im như thóc. Thi thoảng lại thấy sờ nhẹ môi, thi thoảng lại hét
toáng “Không! Không được!”
- Không muốn nói thì kệ bạn! - Cô bạn đứng lên, lắc đầu
rồi bỏ đi trước. - Mình về lớp!
Nhi gặm mấy miếng sandwich, nằm dài xuống bàn ăn trong
canteen buổi trưa. “Sao đây... làm sao đây! Đừng có nghĩ đến nữa, tên chết bằm
ấy! Chết bằm! Chết bằm!”
- Tên chết bằm! - Bỗng Nhi hét lên, đứng phắt dậy, tay
chỉ thẳng vào... Chấn Thiên! Cậu đang khoác vai một cô gái bước vào phòng ăn. Miệng
Thiên đang ngậm kẹo mút chupachup.
Cô gái đi cùng xiết nhẹ cánh tay Thiên:
- Cô ta chỉ anh à?
- Anh không quen! - Nói đoạn, Thiên định bước qua hướng
khác. Nhưng Nhi đã kịp phóng đến chặn đường.
- Này chết bằm! Thái độ đó là thế nào? Anh nhơn nhơn như
vậy sau những gì đã làm với tôi đêm qua à? - Giọng Nhi cao lên mà không biết
làm vài người xung quanh chú ý.
Cô gái cạnh Thiên tỏ ra nũng nịu:
- Anh, vậy là sao? Đêm qua anh làm gì?
- Không có gì! Chỉ là hôn!
Tròng mắt Nhi giãn rộng. Cô không thể chấp nhận nổi, điều
làm cô bần thần, khó chịu, bức bối suốt từ đêm qua, nụ hôn đầu đời của cô, với
hắn, lại “chỉ là hôn!”
- Ghét quá! Giận anh rồi! - Cô gái kia đẩy Thiên ra, vùng
vằng bỏ đi. Có lẽ cô ta ngỡ Thiên sẽ chạy theo giữ lại. Nhưng Thiên thở dài một
tiếng, tự nhủ “ chắc đây là lý do ba khuyên “yêu một người và chỉ một người
thôi!” “ Cậu tiếp tục mút kẹo, đẩy qua đẩy lại trong miệng, vẻ mặt vẫn bất cần:
- Sao? Chính cô muốn trả ơn hôm qua!
Cơn tức giận dâng lên ngùn ngụt như cháy rừng, Nhi hầm
hầm bước tới, tay cô giơ lên:
- Tôi sẽ kiện anh! - Và cô định tặng Thiên một cái bạt
tai, nhưng tức thì, bị bàn tay rắn khỏe của Thiên tóm lại. Nhi cố giằng tay ra,
nhưng bất lực. Thiên cười nhẹ, hất hàm:
- Tội danh?
- Quấy rối tình dục! - Nhi nhìn Thiên trừng trừng.
- Cô hiểu thế nào là quấy rối tình dục không thế?
- Không! - Giọng Nhi vẫn đầy thách thức
- Vậy về phòng ngủ của tôi, tôi cho cô hay!
- Anh! - Nhi nghiến chặt răng, bất mãn thực sự nhưng vẫn
bất lực.
Thiên lúc này mới thả cô ra, đủng đỉnh bước.
- Tôi nhất định sẽ kiện anh! - Nhi hét lên
Thiên bất giác dừng lại, ngay sát cô gái đang phẫn nộ,
nói thật nhẹ nhàng:
- Tôi đưa cô đi!
- Đi đâu?
- Đến