
h mẽ sải dài, bước chân Nhi nhỏ nhẹ,
lững thững. Khoảng cách ngày càng xa dần. Thiên hình như nhận ra, cậu quay lại
nhìn cô gái nhỏ. Cô cúi gằm mặt và bước đi không chút phấn chấn. Cô vừa trải
qua những điều kinh khủng, chưa từng biết, chưa từng tưởng tượng - bị bắt cóc.
Sự thật, Nhi đang kiềm chế nỗi sợ hãi còn váng vất và tự
nhủ bản thân “Mọi chuyện đã ổn”, nhưng hai bàn tay nhỏ xiết vào nhau, thi
thoảng vẫn run lên.
Bất chợt, Thiên tiến nhanh lại. Một cách thô bạo, cậu tóm
lấy vai Nhi, xô mạnh cô vào tường.
Người Nhi bị ép chặt vào tường, cả thân người cao lớn như
sắp ôm gọn Nhi như ôm gọn con mồi nhỏ. Cô nhắm nghiền mắt, nín thở. Giọng Thiên
chậm rãi, trầm và quyền lực:
- Muốn thì cứ khóc!
Nhi còn chưa hết ngỡ ngàng, giật mình ngước lên nhìn,
chạm vào ánh mắt quyết liệt và sắt đá của Thiên, cơ thể cô mềm ra như caramel
tan chảy. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, và cô bắt đầu khóc. Nước mắt
nhòe ướt mi, lã chã rơi xuống. Ngay trước mặt là bộ ngực vạm vỡ, tay Thiên vẫn
xiết chặt hai vai Nhi. Cô nàng thấy an toàn vô cùng.
- Xong rồi chứ! - Một hồi đủ lâu, Thiên đột ngột thả Nhi
ra, quay đi tức thì.
Thực ra Thiên không thể kiềm chế nổi mình, tiếng khóc
xuyên vào tim cậu nãy giờ, cắt những vệt rõ nét, nhoi nhói. Thiên ghét cảm giác
thương xót một ai, dẫu cô gái ấy là cô gái, thảng khi, tên bất cần như cậu vẫn
nghĩ đến trong mười một năm qua.
- Giờ tới bệnh viên! - Giọng Thiên như ra lệnh, cậu tiến
nhanh về phía trước, trong con hẻm nhỏ.
- Tôi không sao, không cần đến bệnh viện đâu! - Nhi đã
định thần, lau hết nước mắt trên mặt và lẽo đẽo theo sau.
Thiên chợt dừng chân, quay lại, gương mặt cậu nghênh lên,
và tay chỉ vào cánh tay trái (nó vẫn bất động từ lúc ra khỏi Eagle)
- Tôi bảo cô theo tôi đến bệnh viện! Tay này bị gãy.
Nhi thật không hiểu nổi Thiên là loại người gì, đau cũng
không kêu lấy một tiếng. Trong lúc cô bị mấy gã ở Eagle làm trò đồi bại thì
Thiên đã trở lại. Trận đánh quyết liệt diễn ra, một chọi mười. Nhưng cả chục tên cũng đánh không lại
Thiên. Cậu kéo Nhi chạy đi, cũng không ai đuổi theo. Có thể tên thủ lĩnh Eagle
bỏ qua lần này, nhưng chắc chắn lần sau chúng sẽ còn tìm đến gây sự. Thiên coi
như đã vì Nhi mà đắc tội với lũ côn đồ trong thành phố. “Vậy mà hắn vẫn dưng
dửng như không hề hấn gì” - Nhi tự nhủ. Cô không hiểu sao Thiên đổi ý cứu mình,
nhưng dẫu sao, cậu cũng đã là ân nhân cứu mạng cô, lần hai.
Nhi chạy
theo sát Thiên:
- Anh đi moto đến à?
- Cô nghĩ gãy tay rồi đi được nữa à?
- Tay anh đau lắm không? - Giọng Nhi đầy ái ngại
- Cô thử gãy tay xem có đau không! - Thiên vẫn nhơn nhơn.
- Dù sao... cũng cảm ơn nhiều lắm.
Nhi đi đằng sau, nên không nhìn thấy nụ cười nham hiểm
trên gương mặt Thiên.
Một sớm tháng 10, trời cao và xanh. Biển rì rào du khúc
tình ca. Có cánh hải âu liệng trên biển, tự do, chao nghiêng như chở cả bình
minh yên lành.
Trong ngôi nhà gỗ, một căn phòng khép hờ, tĩnh lặng. Trên
chiếc bàn trắng ngay rèm cửa sổ, một cô bé mười hai tuổi đang mải ngồi đọc sách. Ánh sáng lọt
qua những song cửa, ngủ trên trên làn tóc mềm buông dài. Đôi mắt màu nâu khói
chăm chú trên trang sách, không chớp. Chốc chốc, đôi môi xinh xắn màu hồng cherry
hơi cong lên như phản ứng lại một điều thích thú vừa đọc. Nhưng đôi mắt vẫn
hoàn toàn không cảm xúc. Cô bé cứ ngồi yên thế, cả tiếng đồng hồ, không mỏi
mắt, không mất tập trung dù chỉ một giây.
Bỗng,
tiếng điện thoại rung lên. Không hề phân tâm, đôi mắt lạnh vẫn lướt trên những
dòng chữ.
Một hồi
chuông, hai hồi, đến hồi thứ ba, cánh tay thon dài mới lười biếng vươn ra cầm
lên chiếc điện thoại. Áp nó vào tai, nhưng mắt Hải Vy vẫn không rời trang sách.
- Vy à, em đang làm gì? Nói chuyện với anh được không?
Không có tiếng trả lời, chàng trai đầu máy bên kia vẫn
tiếp tục:
- Em đừng thế này nữa, làm sao anh sống nổi. Em nói gì
đi, trả lời anh đi, chỉ cần em lên tiếng thôi. Xin em...
- Xong chưa? - Giọng nói tông cao đột ngột cất lên.
- Gì? Em chịu nói với anh rồi à? Mình gặp nhau được
không? Anh...
Hải Vy tắt điện thoại, tắt nguồn rồi nhẹ nhàng đặt nó về
chỗ cũ. Cô nhóc tiếp tục thong thả đọc, không hề bận tâm cuộc gọi vừa nhận. Anh
chàng đó cầu xin “chỉ cần em lên tiếng”, Vy đã làm, Vy thấy mình đủ tâm đức. Cô
nhóc không hề muốn bất cứ ai làm phiền thời giờ đọc sách của mình.
- Phong!
Phía ngoài vang lên môt giọng cao vút và có chút phẫn nộ.
Đôi mày khẽ nhíu, Vy lập tức bỏ cuốn sách xuống, đứng dậy, rảo bước ra khỏi
phòng. Bất cứ ai cũng làm cô khó chịu khi đang đọc sách, trừ cha cô, và những
việc liên quan đến cha cô, Chấn Phong.
Đôi chân trần lưới đi rất nhanh trên lối đi lát những
viên gạch đỏ chênh nhau và quanh co, đến gần chiếc xích đu trắng có mái là một
giàn hoa giấy. Chấn Phong đang ngồi trên xích đu, laptop đặt trên chiếc bàn gỗ
ngay trước mặt, đôi mắt đang chăm chú vào màn hình, chợt ngước lên. Vừa thấy
Băng, khóe môi Phong hiện một nụ cười thật nhẹ. Nhưng nụ cười chưa kịp tắt thì
giọng nói cao vút đã cất lên giận dữ:
- Áo anh có