
công như giúp khí chất băng hàn kiêu ngạo của hắn bắn
ra bốn phía, khiến nàng cảm giác chính mình như con mồi nhỏ bé, một khi đã rơi
vào cạm bẫy của hắn, sẽ không có cách nào thoát ra.
Di động bất chợt vang lên, nàng cúi người lấy ra, mượn cơ hội tránh đi ánh
nhìn làm người ta ghê người kia, ngón ta đang định ấn nút nghe đã nhìn thấy tên
người gọi trên màn hình, cứng lại.
Chỉ Dao hẹn nàng sáng nay đi Shopping, nhưng nàng còn vội đến chỗ Doãn Lạc
Hàn, sáng sớm đã ra bắt xe bus. Giờ Chỉ Dao gọi điện thoại đến, nhất định vì đến
nhà chú mà không nhìn thấy nàng.
Nếu như bây giờ nghe điện, Chỉ Dao hỏi nàng ở chỗ đâu, nàng biết trả lời như
thế nào. Chẳng lẽ nói đang đang ở văn phòng vị hôn phu của cậu sao? Trong mắt
Chỉ Dao, nàng mới gặp Doãn Lạc Hàn lần đầu tiên hôm qua, nói như vậy nhất định
sẽ làm Chỉ Dao hoài nghi. Nàng không nghĩ chỉ vì một kẻ như Doãn Lạc Hàn mà mất
đi người bạn tốt Chỉ Dao, đành phải mặc chuông reo.
Qua mấy chục giây, cuối cùng di động cũng ngừng vang, nàng nhẹ nhàng thở ra,
vừa nhìn lên đã thấy đôi mắt u ám của Doãn Lạc Hàn hứng thú nhìn chằm chằm
mình, chậm rãi cong khóe môi. “Là Chỉ Dao gọi điện đi. Sao em lại không nghe?
Chẳng lẽ có tật giật mình?”
Biết rõ còn cố hỏi!
Nàng trừng mắt nhìn hắn, thả di động vào túi, lạnh lùng đáp lại: “Doãn đại
tổng tài, hình như anh đang nhầm lẫn gì đó, người có tật giật mình nên là anh
mới đúng. Anh đề ra hợp đồng như vậy sau lưng Chỉ Dao không thấy xấu hổ sao? Còn
nữa, tôi lặp lại, tôi quyết không đồng ý kí cái hợp đồng hoang đường kia, quyết
không.”
Nàng vừa nói xong, bước nhanh về phía cửa, không thể ở thêm một giây nào ở
nơi này.
Hắn tà tà dựa vào cánh cửa, hoàn toàn không để ý lời nàng châm chọc, tùy ý để
nàng đi qua, tiếng nói tà tứ lại một lần nữa bay vào tai nàng.
“Ngày mai là kì hạn tôi cho em, một khi qua kì hạn này, số tiền kia sẽ theo
hợp đồng, thêm vào 50% lợi tức. Tiện thể nhắc em thêm một câu, cảm giác mới mẻ
của tôi với phụ nữ qua rất nhanh, đến lúc đó cho dù em cầu xin tôi, tôi cũng
quyết không liếc nhìn một cái.”
Cước bộ đến gần thang máy chợt khựng lại, xoay người nhìn về phía hắn, ánh
mắt bắn ra căm tức phẫn uất, thật là kẻ tự cao tự đại đến cực điểm. Không chỉ vì
tự tôn cùng kiêu ngạo của nàng, thêm câu này của hắn, nàng sẽ không bao giờ cúi
đầu trước hắn.
Hắn thản nhiên liếc nhìn nàng, con ngươi lạnh lùng gợn lên tia sáng quỷ dị,
bước nhanh về hướng phòng họp.
Thè lưỡi về phía hắn, nàng cất bước đi vào thang máy, vừa ấn vào nút xuống
tầng, chợt nghe thấy một trận quát to.
“Doãn Lạc Hàn, đồ xú tiểu tử này, nói là gặp vị khách quan trọng nào, hóa ra
là hẹn hò cùng nữ nhân. Mày nói xem, mày đường đường là tổng tài Tập đoàn Đường
Thịnh, cứ dây dưa không rõ với nữ nhân, cả ngày lên mặt báo,
Mày thực sự là đem nét mặt già nua của tao mất hết!…”
Thanh âm sắc bén xem ra vang ra khắp cả tầng ba mươi năm, vị lão gia trong
miệng Từ Bang, phụ thân Doãn Lạc Hàn thật đúng là nhân vật lợi hại.
Mân Huyên chạy chậm xuống bậc thềm, xoay người nhìn lại nhìn tòa nhà cao chọc
trời, giờ phút này, trong mắt nàng tòa nhà kia có phần quá hiên ngang cao
ngạo.
Tập đoàn Đường Thịnh là công ty đa quốc gia, rất nhiều người vì được làm việc
nơi này mà thấy kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo. Vô luận là tiền lương hậu hĩnh,
hay đãi ngộ hấp dẫn, Đường Thịnh vẫn là nơi thu hút vô số ánh mắt.
Kỳ thực nàng từng có ý nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ đến nơi này phỏng vấn.
Nàng học khoa báo chí, ước mơ lớn nhất là được công tác ở một tòa soạn báo
hoặc tạp chí, nhưng nàng cũng biết ngành nàng đang học hiện tại có rất ít đầu
ra. Nàng tính trước khi tìm được nơi làm việc theo đúng chuyên môn, sẽ bằng năng
lực của mình kiếm một công việc nho nhỏ trong Đường Thịnh, làm tạm thời, kiếm
một ít phí sinh hoạt.
Nhưng hiện tại, cái ý tưởng đó đã bay mất tăm mất tích, nàng bĩu môi, hành
động hôm nay của Doãn Lạc Hàn thật làm nàng đau đầu. Nàng tin chắc dù sau này
nàng chỉ làm con sâu con kiến dưới trướng hắn, hắn cũng tuyệt không để nàng
hưởng thụ một ngày yên lành, nên chẳng bằng hiện tại quên luôn ý niệm kia
đi.
Nhớ tới số nợ ba trăm vạn, tận ba trăm vạn, giống như tòa núi đặt nặng lên
vai nàng, đến mức nàng không thể hô hấp. Cho dù bán cả người nàng, cũng không
được đến mức ấy. Nàng ủ rũ nhìn xuống, không mục tiêu đi về phía trước, bất tri
bất giác đã qua vài con đường.
Tiếng còi ô tô đột nhiên vang lên bên trái, nàng lùi sang lối đi bộ vài bước,
không ngờ tiếng còi lại vang lên lần nữa, hơn nữa còn liên tiếp mấy lần, sau đó
nghe thấy thanh âm mềm nhẹ.
“Mân Mân!”
Nàng run lên như bị điện giật, quay mặt đi, xe thể thao màu lam ngọc đỗ bên
cạnh nàng, cửa xe từ từ hạ xuống, mắt hắn dưới ánh mặt trời toát lên tia nhìn
cao quý bức người.
Hắn cùng nàng quả nhiên là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, đã định
sẵn mãi mãi không có khả năng ở cùng một chỗ, đáng tiếc phải mất thời gian ba
năm, mới nhìn rõ điều này. Nàng đột nhiên cười buồn.
“Mân Mân, chúng ta nói chuyện.” Chờ đến lúc nàng hồi phục lại tinh thần, Lô