
nào cũng bình tĩnh nội liễm. Có khi hắn cảm giác lúc mình tìm lý do thoái thác
không đi thăm anh trai trong ngục, ánh mắt của cháu mình sớm đã nhìn thấu lời
nói dối của hắn.
“Chú à, vài ngày nữa cháu muốn dọn ra ngoài. Cháu tìm được công việc cách nhà
khá xa nên nghĩ tìm một gian phòng ở cho gần”. Nàng phát hiện chính mình không
thể chịu đựng được nữa, nàng phải dọn ra ngoài.
Nghe vậy, Lăng Chính Đào cơ hồ không cần nghĩ ngợi, lập tức đồng ý, “Được,
nên như vậy, xa quá rất bất tiện. Phòng cháu thuê có tốt không? Tiền có đủ hay
không? Nếu không đủ cứ nói ra, chú giúp cho, còn ba ba cháu…”
“Chú, không cần đâu, cảm ơn ý tốt của chú, tiền thuê phòng cháu có, cháu cũng
sẽ giải thích rõ ràng với ba ba…”
Nàng cố nặn ra một nụ cười, “Buổi chiều cháu còn có tiết học, cháu đi học
trước.”
Lăng Chính Đào gật gật đầu, nhìn Mân Huyên xoay người đi nhanh xuống lầu,
tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, thoáng chốc đã dễ thở hơn. Không thể không
thừa nhận, cháu gái hắn là một cô gái vừa thông minh vừa biết độc lập.
Mân Huyên vừa đi xuống tầng một, đã nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền
tới. Một người giúp việc trực tiếp vòng qua nàng, đi đến thùng rác đối diện, ném
một đống vải vóc hỗn độn xuống.
Nàng liếc mắt nhìn một ống tay áo thò ra khỏi thùng rác, lửa giận trong lòng
càng lúc càng thiêu đốt, nàng chạy khỏi Lăng trạch nhanh như tên bắn.
Cầm di động lên nhìn giờ, từ bây giờ đến lúc vào lớp còn hơn một giờ, nàng
không muốn đi xe bus, muốn một mình yên tĩnh đi trên đường.
Rất nhiều lần nàng dễ dàng tha thứ cho những lời móc mỉa cùng hành động khiêu
khích của Ngải Phù, thầm nghĩ chỉ cần chính mình không để trong lòng, qua một
thời gian, Ngải Phù sẽ cảm thấy mất mặt, tự động buông tha. Không ngờ nàng càng
trầm mặc cùng nhường nhịn, Ngải Phù càng thêm tức tối, kiêu ngạo. Có lẽ nàng
thật sự sai lầm rồi…
Đáy lòng bỗng vang lên một giọng nói, Thiếu Đằng nói có thể bắt đầu một lần
nữa, ta sở dĩ cự tuyệt hắn hoàn toàn vì lo lắng cho Ngải Phù, không muốn thương
tổn nàng, nhưng hiện tại đã chứng minh, lòng tốt của ta hoàn toàn là dư thừa,
Ngải Phù căn bản không đáng để ta làm vậy. Như vậy, hiện tại ta trực tiếp có thể
đáp ứng Thiếu Đằng… ta muốn Ngải Phù nếm thử cảm giác bị người phản bội thống
khổ thế nào…
“Bim…” Tiếng còi ô tô vang lên đem nàng đột ngột bừng tỉnh. Nàng lắc lắc đầu,
không được, sao có thể có ý nghĩ như vậy, không được… Ý nghĩ này quá tà ác…
Nàng cố lắc đầu thật mạnh, vẫn không thể xua đi, thanh âm tà ác kia vẫn luẩn
quẩn, hai tay nàng như tự ý thức lấy điện thoại di động, bấm số của Thiếu
Đằng.
“Mân Mân, em tìm anh, có việc sao?” Giọng nói vui vẻ dị thường của Thiếu Đằng
truyền vào tai.
“Em muốn nói cho anh, em đáp ứng, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa.”
“Em… em đang nói thật?” Thiếu Đằng ngơ ngác, chưa thể tin.
“Ừm, đương nhiên, hôm nay ba rưỡi, anh lái xe đếnTâyMôn đón em.” Nàng nói như
đã chuẩn bị tốt từ lâu.
“Không thành vấn đề. Hiện tại anh chuẩn bị đi học, ba rưỡi gặp. Tạm biệt!”
Đầu dây bên kia Thiếu Đằng vui vẻ cúp điện thoại.
Tim nàng đập thình thịch nhìn màn hình, suy nghĩ loạn thành một đoàn, không
thể biết làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai.
Lấy tay che mắt, ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, nếu đã quyết định, như
vậy chỉ có đi từng bước tính từng bước.
Nhưng còn chuyện duy nhất làm nàng đau đầu kia, khoản nợ ba trăm vạn…
……
Một thân ảnh ngồi trên chiếc ghế xoay làm bằng da thật, hơi cúi đầu, sợi tóc
nâu lòa xòa trước trán che đi khuôn mặt tuấn mĩ, một tay cầm văn kiện, đăm chiêu
nghĩ ngợi.
Sau khi nữ nhân kia ra về, lão già lại ép hắn thu lại mệnh lệnh nhân sự. Hắn
làm việc luôn công tư phân minh, đương nhiên sẽ không đồng ý, lão già nổi giận
lôi đình oanh tạc hắn một trận mới đùng đùng ra khỏi Đường Thịnh, sau đó hắn lại
phải chủ trì cuộc họp gần ba giờ đồng hồ, hiện tại có chút mệt mỏi.
“Tổng tài, cà phê của ngài.” Một ly cà phê nóng hổi tỏa hương khắp bốn phía
đặt trước bàn làm việc, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đeo kính gọng đen, là thư
kí của hắn,ÔnNhược Nhàn.
ÔnNhượcNhàn đẩy đẩy gọng kính, nói năng vô cùng nề nếp, “Tổng tài, hôm nay
ngài có hai việc đã lên kế hoạch…” Đúng lúc này điện thoại trên bàn vang lên,
hắn lạnh nhạt liếc nhìnÔnNhược Nhàn, lập tức cầm lấy điện thoại lên nghe. Đối
phương dường như báo cáo chuyện quan trọng gì đó, hắn lẳng lặng nghe, khuôn mặt
lạnh lùng âm tình bất định, con ngươi đen như băng hàn ngàn năm tỏa ra hàn khí
quỷ dị.
Trong công việc, Doãn Lạc Hàn luôn phô ra một bộ mặt lãnh khốc không chút
thay đổi, mặc kệ là chuyện khó giải quyết thế nào, mắt hắn cho tới bây giờ chưa
bao giờ lộ ra một chút cảm xúc dao động.ÔnNhượcNhàn làm thư kí của hắn ba năm,
hiểu rõ tính nết của hắn, cuộc điện thoại kia dường như trong nháy mắt đã đánh
gãy tự chủ của hắn, nàng không khỏi tò mò, đến
tột cùng là có chuyện gì.
“Thư kí Ôn.” Doãn Lạc Hàn cúp điện thoại, mắt hơi nheo lại, cả người dựa
xuống ghế, “Giúp tôi hủy bỏ lịch trình hôm nay.”
“Vâng.”
ÔnNhượcNhàn gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài.