
đấu lại, trước đây cái gì cũng phải
tranh, lớn liền không ai để ý ai, nhưng mà vẫn ngầm phân cao thấp nga.
Giống như lần này, Quan Phong thấy cậu, sẽ làm chuyện rối lên.”
“Vì sao?” Là chuyện của tôi sao?
Trần Kì giương mắt liếc tôi một cái. “Hắn nghĩ cậu là bạn gái Trình Định Doãn a.”
“A? Mình….mình. …… Nhưng mình không phải a!” Tôi không khỏi đỏ mặt.
“Phải không?” Trần Kì thản nhiên nói, đem giấy đã vẽ xong đưa cho tôi cắt.
Tôi nhận, bắt đầu cắt, nhỏ giọng lặp lại: “Mình cũng không phải là
bạn gái Trình Định Doãn, chúng mình căn bản không phải……” Bạn gái xưng
hô này giống giấc mộng của tôi quá, nhưng mà hẳn là thật lâu về sau mới
có thể thêm trên đầu danh hiệu của tôi nha. Tình yêu không phải chuyện
rất phức tạp sao? Không phải phải gặp chuyện đặc biệt, người đặc biệt,
càng cùng cảm giác đặc biệt mới có thể kích thích cảm xúc sao? Tôi xem
ngôn tình tiểu thuyết chính là nói cho tôi biết như vậy. Tôi đơn phương
thích Trình Định Doãn, không có tỏ tình lại không có theo đuổi càng
không bắt đầu nói chuyện yêu đương, đột nhiên đã nói đến người yêu, rất
dọa người.
Trần Kì buông bút, nhìn tôi, “Này, A Tinh, nói thực, cậu có nghĩ yêu đương không?”
Tôi theo trực giác lắc đầu, “Bây giờ còn không nghĩ. Luôn cảm thấy,
tình yêu đối chúng ta mà nói, còn quá sớm.” Tình yêu là chuyện thực xa
xôi, ta vẫn cho rằng như vậy. Hiện tại tôi chỉ nghĩ thưởng thức một ngụm nho nhỏ nhợt nhạt, loại hình thức thầm mến này có vẻ tốt.
“Như vậy sao?” Trần Kì nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Mình cũng nghĩ vậy.
Yêu đương nhiều phiền toái, mình lười dính vào. Theo sự thật mà nói,
thành tích của cậu không tốt lắm, cũng không phải có thể phân tâm cho
người khác, vẫn là chuyên tâm đọc sách đi, nếu không đại học cũng không
nhất định sẽ đậu được đâu, về sau sẽ thực vất vả…… Aiz, về sau rồi nói
sau.”
Bị cô ấy nói được vô cùng ngượng ngùng, tôi than thở :“Mình vốn sẽ
không nghĩ đến yêu đương a, học sinh trung học luyến ái không phải tùy
tiện người nào cũng làm được rất tốt.” Đột nhiên nhớ tới ngày đó Lý Phái Nhã cùng Liêu Hương Hương tranh luận về yêu đương của học sinh trung
học, kỳ thật tôi có khuynh hướng ủng hộ cái nhìn của Lý Phái Nhã.
“Quan Phong đảo loạn như vậy, người rảnh rỗi chung quanh nhiều như vậy, cậu có cảm thấy phức tạp không?”
“Đương nhiên, thật đáng ghét, cuộc sống của mình cũng không bình thường .”Tôi còn phải đổi tuyến đường a.
Trần Kì cười khẽ, dường như đang lầm bầm lầu bầu: “Tốt lắm, mình sẽ
nói với hắn. bảo hắn cũng an tâm đọc sách, tương lai rất dài.”
“A?” Nói với ai? Tôi vừa cắt ra một cây đuốc hoàn hảo, không nghe rõ ràng.
“Tốt lắm, cậu ngoan ngoãn sao vở ghi là được.” Cô ấy đem thiếp giấy
đưa tới tay tôi, đứng lên, vỗ vỗ đầu tôi, “Cố học tập tốt nga.”
“A?” Tôi mạc danh kỳ diệu nhìn cô ấy, hôm nay nói chuyện có điểm kỳ
quái. Cũng hiếm có dịp hôm nay cô ấy tâm tình tốt, nói với tôi nhiều
chuyện như vậy.Kế tiếp, Quan Phong không có động tác nữa, cũng không có hoc sinh
trường M đến “tham quan” tôi , huyên náo dần dần trầm xuống, khôi phục
yên bình của ngày thường.
Hết thảy đều bình thường.
Nhưng mà, ẩn ẩn trong đây vẫn có cảm giác không ổn. Ở nhà trồng hoa
nghe nhạc xem tiểu thuyết, ở trường học chép bài làm bài tập tán gẫu tám chuyện. Khi rảnh ngồi bên cửa sổ nhìn sân bóng rổ, nơi đó, trong đó có
một thân ảnh là Trình Định Doãn, anh giống như càng ngày càng thích đánh bóng rổ. Tất cả mọi chuyện đều trong quỹ đạo không phải sao? Cảm giác
không ổn này là từ đâu tới? Ta nghĩ lại nghĩ, điểm quái dị này luôn luôn lái đi không được.
Theo thời gian trôi qua, cảm giác không ổn rất nhanh liền biến mất.
Cuộc sống quen thuộc mà bình thản, làm cho tôi có khi cảm thấy nhàm
chán, nhưng phần nhiều là khoái hoạt tự tại, thấy đủ vui vẻ thôi.
Tiếp theo, chương trình học đã xong, tiến vào giai đoạn ôn tập, sau
đó là thi cuối kỳ cùng nghỉ đông. Lại một năm nữa, vô ba vô lãng đi qua.
※-※-※
Học kỳ 2 năm 2, bình yên khai giảng, đi học.
Lớp trưởng A Ngọc lại bắt đầu việc xoay quanh, theo cách nói của cô
ấy là, chờ chúng ta lên năm 3 sẽ không có cử hành hoạt động gì, cho nên
muốn thừa dịp học kỳ 2 quý giá này, tổ chức nhiều hoạt động hơn, trao
đổi cảm tình nhiều hơn.
Đáng tiếc chúng tôi người người đều là siêu cấp lười con gà con, vì
thế mỗi ngày sau khi tan học liền trình diễn tiết mục lão gà mái động cô đuổi theo, mà nhóm gà con chung quanh bay ra hoặc giả câm vờ điếc. Kỳ
thật như vậy chơi rất vui, cơ hồ trở thành giải trí mà cuộc sống học tập buồn tẻ của chúng tôi khó có được.
Một ngày này buổi chiều tan học, tôi trốn vào phòng đọc của thư
viện. Lớp trưởng A Ngọc vẫn không buông tha cho việc mời chào tôi vào
đoàn ủy làm tạp công, tôi biết mình nghe nhuyễn lỗ tai, nghe lâu sẽ bị
tẩy não , đành phải trốn là thượng sách. Aiz, nếu tôi có định lực như
Trương Tuệ Na thì tốt rồi.
Chờ sắc trời đã hạ xuống, tôi ra khỏi phòng đọc, nhưng lại thấy Phan Vân.
Anh ta cũng thấy tôi, cười chào hỏi: “Hà Tinh, đã lâu không gặp. Chăm chỉ như vậy a, mới năm 2 liền đến thư viện.”
Tôi thè lưỡi, “Nào có, ở p