
, hôm kia Quan ca cùng người thành Tây đánh một trận, sau đó không biết đi
đâu.”
“Tại sao có thể như vậy? Không ai biết Quan ca đi đâu sao?” A Phân nhảy xuống giường, “A Cường, ngươi call lại một lần nữa!”
Trong đó có một nam sinh lên tiếng trả lời đi ra ngoài, A Phân tiếp
tục hét lên với những người khác:“ Chuyện nghiêm trọng như vậy sao không ai sớm nói cho ta biết? Ta chỉ là bị bệnh mà thôi, tụi bây cho là ta
chết à? Những người khác đâu? Nhanh gọi bọn họ tới a!”
Một nam sinh khác nhỏ giọng nói: “Phân tỷ, Quan ca nói không cho phép tùy tiện gọi người đi làm……”
“Nhưng mà hiện tại bọn nó đã tìm tới cửa a!” A Phân hét lớn hơn nữa, “Chờ bị người ta đánh sao? Là bao cát à?”
Tôi ở bên cạnh tò mò nghe, đó là thế giới tôi không tiếp xúc qua,
cho nên không dám nói càn, nhưng khi tôi thấy A Phân biên kêu la mang
giày vào muốn đi, không thể không nói: “Này, cô còn chưa uống hết canh.” Hỗn bang phái đánh nhau tôi không hiểu, nhưng đồ ăn bà nấu là thần
thánh.
“Mày…… Hiện tại tôi làm gì có thời gian?” Cô ấy kinh ngạc.
“Uống một chén canh không mất bao nhiêu thời gian.”
“Cô…… tôi…… tôi hiện tại không rảnh uống.” Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, “Tránh ra ! Tôi có việc gấp phải làm! Đáng ghét, Quan ca không biết đi
đâu vậy, không sớm chút tìm được hắn thì nguy rồi……”“Cô…… tôi…… tôi hiện tại không rảnh uống.” Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, “Tránh ra ! Tôi có việc gấp phải làm! Đáng ghét, Quan ca không biết đi
đâu vậy, không sớm chút tìm được hắn thì nguy rồi……”
“Ngày hôm qua tôi có thấy hắn.”
“Không đi học, cũng không ở nhà, rốt cuộc…… Ách…… Cô nói cái gì?”
“Giữa trưa ngày hôm qua tôi có thấy hắn.”
“Cái gì?! Ở đâu? Hắn sao……”
Bát canh bị đưa tới chóp mũi cô ấy, “Đem canh uống hết, tôi nói cho cô.”
“Cô….. cô……” Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, nhận bát.
“Giữa trưa ngày hôm qua tôi ở bệnh viện này nhìn thấy hắn, hắn từ khoa Ngoại đi ra.”
“Khoa Ngoại? Quan ca bị thương?” Bọn họ đều sợ hãi.
Di? Thì ra bọn họ cũng không biết lão đại bị thương? Tôi đây có phải lắm miệng hay không, đang nghĩ tới chỉ thấy A Phân cầm chén để lên trên bàn, dẫn mọi người chạy ra bên ngoài, “Quan ca bị thương! Đi tìm người
thành Tây tính sổ!”
Còn chưa vọt tới cửa, ngoài cửa bóng người chợt lóe –“Quan ca đến!”
Là người gọi là A Cường, “Tôi vừa đi xuống đại sảnh gọi điện thoại, thì
thấy Quan ca đến……”
“Quan ca!”
A Cường bị mọi người ngăn, Quan Phong mặt nghiêm lạnh xuất hiện ở cửa.
“Quan ca! Sao bị thương vậy? Có phải bọn người thành Tây hay không?”
Tiếng kinh hô, ân cần thăm hỏi, còn có lòng đầy căm phẫn lên án công khai, trong phòng nhỏ hẹp kêu loạn một mảnh.
Tôi ngồi trở lại giường bệnh của Trương Tuệ Na, gọt quả táo xem náo nhiệt, mà Trương Tuệ Na thì chuyên tâm đọc sách.
Không bao lâu, Quan Phong rống to vài tiếng, đem người liên can điều đi, chỉ để lại nam sinh kia cùng A Phân.“ Hai đứa theo tao đi tìm người thành Tây. A Phân, em ở chỗ này đừng chạy loạn.”
“Quan ca……” A Phân chưa kịp kháng nghị, đã bị bóng người xuất hiện ở cửa thu hút sự chú ý –“Hừ, các ngươi dám tới nơi này? Cút về thành Tây
đi!”
“Ha ha…… Quan Phong, cuối cùng cũng tìm được mày! Sao lại trốn đến
loại bệnh viện nhỏ này?” Ngoài cửa đi vào vài người, vừa thấy đã biết
không phải người lương thiện, phía sau còn có một người quấn băng vải,
mặc quần áo bệnh nhân. Đám này hiển nhiên là người thành Tây rồi, xem ra bọn họ cũng có người vào bệnh viện này ở, vừa vặn gặp được Quan Phong,
vì thế gọi đồng bọn tới. Ừm, thì ra bệnh viện này có phong thuỷ tốt nhỉ.
Sau đó hai bên bắt đầu đối trận, hơn phân nửa lời nói tôi nghe không hiểu, nhưng xem không khí rất khẩn trương. Quan Phong lại chỉ lạnh lùng nhìn, không thấy động tác gì.
“Này, đây là bệnh viện, chúng ta đi ra bên ngoài.”
Mắt thấy bọn họ muốn đi, “Chờ một chút,” Tôi nghĩ cũng không nghĩ lên giọng nói, “A Phân, cô còn chưa uống hết canh đó.”
Bọn họ quay đầu, không thể tin trừng mắt nhìn tôi.
Xấu hổ, tôi cười khổ một chút, vô cùng rõ ràng câu mình vừa rồi là
ngu xuẩn cỡ nào, nhưng mà — bà bảo nha! Người ngoài sẽ không hiểu ý
nghĩa cao thượng của người một nhà đối với chúng tôi đâu.
Đột nhiên, một trận tiếng cười to tuôn ra, là Quan Phong, “Ha ha, cô thật sự là…… Ha ha ha! Khó trách bọn họ đều bảo vệ cô……”
A? Hắn nói ai?
“Các ngươi một đám người đứng ở cửa làm gì?” Phía sau tường đột
nhiên truyền đến một giọng nữ uy nghiêm. Đám người tách ra, dì Phương y
tá bưng khay đi vào phòng, nhìn quét mọi người, “Bệnh nhân cần nghỉ
ngơi, không cho phép nhiều người như vậy đến thăm, người không quan hệ
mời rời đi.”
Quan Phong bước ra ngoài đầu tiên, người trung học M theo sau, nhân mã thành Tây đi cuối cùng.
A Phân lại bị dì Phương ngăn trở.“Aiz, cô không thể đi, còn phải
tiêm thêm một mũi nữa.” Giọng nói bình tĩnh nhắc nhở, thuần túy là xuất
phát từ trách nhiệm nghể nghiệp, cho nên khi A Phân vòng qua tiếp tục đi ra ngoài dì cũng không thế nào ngăn cản, dì đối với loại người không lo thương tích thân thể của mình là phản cảm nhất.
Dì Phương đem thuốc cho Trương Tuệ Na rồi đi. Tôi theo tới cạnh cửa, thăm dò