
Chỉ một chút?” Cô ấy lộ ra biểu tình
thoải mái rất ít rất ít gặp, tiếp theo thu liễm, hơi hơi nhăn mi, “Không biết sao, thi xong rồi, có chút mất mát, giống như lập tức trống rỗng.”
Cô ấy nhìn có chút mịt mờ, tôi thở ra một hơi. “Mục tiêu đạt tới thì có chút mất mát, có mục tiêu mới sẽ không sao.”
“Mình muốn thi nghiên cứu sinh,” Mịt mờ
nháy mắt biến mất, cô ấy kiên định nói, lại khôi phục bản sắc “cuồng học tập”, “Mình sẽ lấy học bổng, tiếp tục học. Nếu gánh nặng nhà mình khá
hơn, sẽ nghĩ biện pháp xuất ngoại đào tạo chuyên sâu.”
Tôi đổ mồ hôi, xem người ta có chí hướng cao nha, dường như mình không có lý tưởng! “Chúc cậu tiền đồ sáng lạn.”
“Cám ơn.” Cô ấy khẽ gật đầu. Lúc này chúng tôi đã đi trở về hội trường, rẽ hai hướng về chỗ ngồi của mình.
“Tuệ Na!” Tôi gọi. Cô ấy nghe tiếng quay đầu. Tôi thành khẩn nói: “Có đôi khi, cậu đi quá nhanh, thỉnh thoảng
lười một chút đi. Chú ý thân thể.”
Cô ấy lại gật gật đầu, nở nụ cười. “Cám ơn, mình đã biết. Có rảnh thường liên lạc nha.”
Nhìn bóng dáng của cô ấy; Ừm, bạn bè, chúc phúc cậu! Một đường đi tốt!Tan hội, mọi người cười đùa ra khỏi trường.
Vừa ra khỏi cổng trường liền thấy anh ấy – dưới những gốc cây âm u, Trình Định Doãn cùng Phan Vân đứng ở nơi đó, nhìn chúng tôi đi ra.
Các bạn học ái muội cười, động thủ đem
tôi cùng Trần Kì đẩy ra ngoài. Lí Phái Nhã hưng phấn vẻ mặt đỏ bừng,
dùng sức làm tư thế cố lên với tôi.
Trần Kì nhún nhún vai, thoải mái đi qua, thoải mái chào hỏi, sau đó đề nghị tìm quán nước ăn uống gì đó.
Tôi theo ở phía sau, nhìn Trình Định Doãn, tâm thẳng thắn nhảy dựng lên.
Tôi biết lúc này đây có gì đó không
giống, ánh mắt của anh hôm nay trực tiếp rất nhiều, cảm giác được anh
đang vạch trần sự mờ mịt trong mối quan hệ của chúng tôi. Tựa hồ, một
thứ gì đó trở nên rõ ràng. Tôi tránh khỏi ánh mắt anh, có chút lo lắng,
có chút chờ mong.
Bốn người đi trên đường, thực khéo gặp Quan Phong, anh ta cười hì hì dừng xe máy đi qua, vì thế biến thành năm người đi.
Chúng tôi đi đến một quán trà lạnh,
chính là nơi hai năm trước tôi cùng với Lí Phái Nhã, Liêu Hương Hương ba người tới, sau đó gặp Trình Định Doãn. Tôi ngẩng đầu nhìn nhìn anh,
không biết anh còn nhớ không. Anh mỉm cười với tôi, cho nên tôi đã biết
đáp án.
Quan Phong rất hào sảng kêu một đống lớn thức ăn, bắt đầu cao giọng lên tiếng, oán giận cuộc sống quân giáo khô
khan cỡ nào, huấn luyện viên đáng ghét cỡ nào, nói tới huấn luyện gian
khổ, lại bàn đến tổ quốc sơn xuyên rộng lớn, sau đó nói tới mỹ nữ.
“…… Hắc! Cho nên nói, con gái phương bắc vừa hoạt bát lại hào sảng! Mỹ nữ thật sự là nhiều, lại hào phóng đáng
yêu……” Làn da phơi nắng ngăm đen cùng hàm răng trắng sáng, một năm
không thấy anh ta giống như thay đổi một ít, không thấy hơi thở âm trầm
mà lại như ánh mặt trời.
Trên cơ bản vẫn là Quan Phong thao thao
bất tuyệt, Trình Định Doãn cùng Phan Vân chen vào không lọt, nhìn ánh
mắt anh càng ngày càng không quá thân thiết. Tình huống này làm cho tôi
cười thầm.
Trần Kì tựa hồ cảm thấy rất hứng thú,
càng không ngừng truy vấn. Kỳ thật tôi nghe cũng thấy rất thú vị, những
việc này đối với chúng tôi mà nói thật là rất mới mẻ. Nhưng hai nam sĩ
khác hiển nhiên không cho rằng như vậy, nụ cười ôn hòa của Phan Vân dần
dần không còn, Trình Định Doãn đã sớm trầm mặt.
“A, nhiều chuyện thú vị như vậy, thật sự là nói ba ngày ba đêm cũng không xong.” Quan Phong mồm to uống chén trà lạnh, “Không bằng lại kêu thêm chén trà, chúng ta tán gẫu tiếp.” Anh ta lại càng nói càng vui vẻ.
“Không cần đâu, cậu đã sắp uống hết nước trà trong tiệm này rồi.” Trình Định Doãn lạnh lùng ôm ngực.
“Nào có? Trà còn nhiều.” Quan Phong
cười, đột nhiên nhớ tới đến gì đó hỏi Trần Kì: “Kì Kì, em thi hình như
không phải trường ở Bắc Kinh, là Thiên Tân phải không? Ha ha a……”
Phan Vân cười lập tức có chút khổ.
“Đúng vậy, nghe nói Bắc Kinh mùa hè rất
nóng, em không muốn đi.” Đem bốc đồng nói tiêu sái như thế, chỉ có Trần
Kì, “Em muốn đi đến một trường học không có người quen. Muốn gặp mặt
phải đi một chuyến mới có ý tứ, cả ngày gặp nhau phiền lắm.”
Phan Vân nhìn cô mỉm cười, trong mắt tràn ngập bao dung cùng sủng nịch. Aiz, xem ra bọn họ còn lâu lắm!
Quan Phong cười nhạo, sau đó chuyển
hướng tôi. “A Tinh muội muội, thi xong thì đi chơi một chút đi, Quan ca
biết rất nhiều nơi thú vị nha, làm hướng dẫn viên miễn phí của em thế
nào?”
Trình Định Doãn thay tôi cự tuyệt: “Không cần, cậu khó được trở về vài ngày, không đi gặp đám anh em tốt sao?”
“Về sau còn có thời gian, bây giờ đương
nhiên là A Tinh muội muội quan trọng hơn!” Quan Phong thò người ra tới
gần tôi, “Nghe nói có bộ phim điện ảnh rất kích thích nha, chúng ta đi
xem đi? Đi thôi.”
“Cô ấy không có hứng thú.” Trình Định Doãn nghiêng người che trước mặt tôi.
Hai người lại bắt đầu giằng co, ánh mắt trở nên âm trầm mà nguy hiểm. Mùi thuốc súng nồng đậm.
Đóng băng ba thước, đâu phải lạnh một
ngày, kỳ vọng bọn họ biến thành huynh đệ thân mật là không có khả năng.
Trần Kì thấy nhưng không thể trách dời tầm mắt, tôi cúi đầu ăn quy