Old school Swatch Watches
Bờ Sông Xanh Tươi

Bờ Sông Xanh Tươi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322151

Bình chọn: 7.5.00/10/215 lượt.

linh

cao, Phan Vân nắm chắc thời cơ nói chuyện cùng Trần Kì.

Trình Định Doãn bỏ qua một bên, nhìn tôi, “A Tinh, chúng ta đi trước được rồi chứ? Đến công viên một chút?”

Anh…… Rốt cục gọn gàng dứt khoát nói, làm cho tôi đỏ mặt.

“Này này này! Cậu muốn đi thì đi, đừng

lôi A Tinh đi…… Oa! A Tinh muội muội, em không cho anh mặt mũi như vậy

hả? Thật sự là……” Quan Phong nói.

Tôi áy náy cười, đứng dậy. Thật ngại, lúc này đương nhiên là tình yêu ưu tiên, việc khác bỏ qua một bên.

“Thật sự phải đi a?” Quan Phong vẻ mặt

thất vọng, “Được rồi, A Tinh muội muội, lần khác đi chơi nha. Như vậy Kì Kì a, hai chúng ta tán gẫu lâu một chút đi? Phan Vân, cậu có việc gì

hay không? Có việc có thể đi trước, đừng lo.” Anh ta giống như càng ngày càng kiêu ngạo.

“Tôi không có chuyện gì.” Phan Vân vẫn có thể cười dịu dàng như thế, thực làm cho người ta bội phục.

Trình Định Doãn lắc đầu, cùng tôi đi tới cửa, thình lình nghe phía sau –

“Thật ngại, em muốn nói chuyện với Phan

Vân.” Tiếng nói thanh thúy của Trần Kì vang lên, “Quan ca, anh thanh

toán đi trước đi, ở chỗ này thật chướng mắt.” Rõ ràng! Tuyệt!

Quan Phong suy sụp hạ mặt!

Trình Định Doãn cười to ra tiếng, tôi cũng buồn cười, đi theo anh một đường cười ra cửa.

Cười xong tôi ngước mắt, gặp phải ánh

mắt anh chăm chú nhìn, lập tức dời đi. Hai người cũng không nói chuyện,

sóng vai đi vào công viên nhỏ kế bên. Tìm một gốc ngọc lan, ngồi xuống

dưới cây cối rậm rạp.

Gió nhẹ lướt qua chúng tôi, mang theo

hơi thở tươi mát của rừng cây, còn có hơi thở của anh. Tôi cúi đầu

ngồi, vươn tay bứt mấy cọng cỏ.

Dịu dàng, anh vuốt tóc tôi, giống như có điện, một cảm giác run rẩy từ đỉnh đầu truyền khắp toàn thân. “Vẫn

giống trẻ con.” Giống như thở dài nói nhỏ.

Ta ngẩng mạnh đầu, “Em mới không phải,

đã 19 tuổi, chỉ nhỏ hơn anh một tuổi thôi!” Nói cái gì tôi giống trẻ

con? Mẹ đã nói tư tưởng của tôi đã rất trưởng thành.

“Đúng, đúng, đúng!” Anh nở nụ cười, “Em

là người lớn.” Tay anh vẫn đặt trên tóc tôi, quấn quít lấy sợi tóc bên

áo choàng của tôi, độ ấm nóng truyền tới.

Tôi nhìn anh, khẩn trương cùng chờ mong

tràn đầy trong lòng. Đột nhiên nhớ lại trước đây, tôi cuối cùng cũng tìm ra quà sinh nhật ba mẹ cho tôi giấu ở nơi nào, vụng trộm lấy ra nghiên

cứu một phen, đoán bên trong là cái gì, nhưng nhất định nhịn xuống không mở ra. Đợi đến ngày sinh nhật, mới dưới cái nhìn chăm chú của người nhà mở đáp án. Phá lệ có loại chờ mong khoái hoạt, lặng lẽ vui mừng đã lâu, khi mở ra thời điểm nhìn thấy kết quả như tôi đoán hoặc còn tốt hơn dự

đoán của tôi, lại là một loại vui sướng.

Hiện tại, đến thời điểm mở lễ vật rồi sao?

Trong lòng đã mơ hồ có dự cảm, cho nên,

khi anh đến gần, tôi rất tự nhiên nhắm hai mắt lại. Không tiếng động,

chấn động, say lòng người, tâm động rất nhỏ, là tiếng hoa nở.

Tình yêu, có phải sẽ xuất hiện hay không?

Khi anh buông ra, chúng anh nhìn mắt đối phương, trong mắt, thấy được gì đó giống nhau, vì thế tôi cắn môi nở nụ cười, e lệ cúi đầu.

Tay anh hạ xuống, cầm tay tôi, tôi ngạc

nhiên phát hiện, tay anh đổ mồ hôi, như tôi. Hai người nhìn nhau cười,

khẩn trương bất giác biến mất.

Nhưng vẫn có chút không quen, vì thế hai tay tôi nắm chặt tay anh, dùng sức vẫy vẫy, lại khẽ động đậy bẻ bẻ. Ừm, tốt hơn nhiều, cái này thuận tay.

Anh thiếu chút nữa nghiêng ngã, lấy một tay kia bắt lấy thân cây mới đứng vững.

Đón nhận ánh mắt khó hiểu của anh, tôi

giải thích: “Khi em tắm nước lạnh, ngón tay đụng tới nước đều cảm thấy

lạnh, mỗi lần ướt tới khuỷu tay liền không dám đi xuống tắm. Vào lúc

này, không bằng mở mạnh vòi hoa sen, lập tức đem nước lạnh đổ vào người, như vậy dễ dàng hơn nhiều.” Đạo lý giống nhau, giải thích chắc được

nhỉ?

Ánh mắt của anh càng kỳ quái, xem ra

trong lúc nhất thời tư duy khó có thể giống tôi. Ha ha, không sao, thời

gian còn nhiều mà, đủ để chúng tôi hiểu biết nhau, chúng tôi còn trẻ a!

Bỗng dưng tựa đầu vào vai anh, tôi cười rất vui vẻ. Ha ha, tôi thật sự là may mắn, có được thật nhiều thật nhiều thứ quý giá!

Càng may mắn là, chúng tôi rất sớm học cách quý trọng.

Cái gọi là chụp tha, là chưa trưởng

thành bắt chước người lớn chơi trò yêu đương. Chụp tức là tìm kiếm bạn

chơi, tiếp đó là tha, dắt nhau vượt qua một khoảng thời gian, ngoại trừ

một đoạn trí nhớ hoặc ghi lại, cái gì cũng không có.

Anh cho tới bây giờ không nghĩ tới mình sẽ yêu sớm, loại trò chơi này đối với anh mà nói quá ngây thơ.

Rất kỳ quái, anh cùng với Quan Phong là

người tương tự như vậy, được đánh giá hoặc đối đãi lại khác nhau hoàn

toàn. Quan Phong thật sự rất giống anh, cho nên mới phá lệ tương xích.

Hai người đều đối với thế giới này có chút không kiên nhẫn, Quan Phong

dùng phương thức phản nghịch, anh lấy thành tích tốt đổi lấy tự do cùng

phương tiện, giống nhau, chỉ là anh có chút hiểu được cách làm tốt.

Sau đó anh trở thành học sinh vĩ đại

trong mắt mọi người, giấu sự không kiên nhẫn cùng bạc tình dưới vẻ ngoài tao nhã, có thể ngay cả bạn bè tốt nhất cũng không biết.

Ánh mắt sùng bái ái mộ đối anh một chút

cũng không xa lạ, t