Duck hunt
Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau

Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323435

Bình chọn: 7.00/10/343 lượt.

, khiến trông bà như đã quá 70.

Việt bước tới bên Hạnh, đặt tay lên vai cô, khẽ gật đầu cảm thông và

chia sẻ. Cô nín khóc, ngượng ngùng đưa tay chùi nước mắt và khẽ mỉm cười cảm ơn anh. Cùng với nụ cười đó, dường như mọi khoảng cách vô hình,

giữa ông chủ và nhân viên vẫn luôn được Hạnh xây dựng đã biến mất. Giữa

họ chỉ còn là tình cảm thân thiết của hai người bạn, những người bạn cảm thông và chia sẻ lẫn nhau.

Trong khi Việt còn chưa kịp tìm được một lời nào để an ủi Hạnh thì bà mẹ tỉnh dậy, gương mặt như dãn ra đôi chút khi nhìn thấy hai người. Bà

cố nở nụ cười, nhưng thà bà đừng cười còn hơn, vì khi nhìn thấy bà cười, Hạnh lại bật khóc, khóc nức nở. Tiếng khóc khiến cho cậu em ngơ ngác

ngưng trò chơi yêu thích lại, chăm chú nhìn cô rồi cũng bật khóc, khóc

ngon lành như thể cậu cũng có điều gì oan ức lắm. Hoặc giả cậu thấy

người tốt đã cho cậu đồ chơi đang khóc, và cậu cần thể hiện lòng biết ơn bằng những hành động tương xứng. Việt khẽ vỗ vai Hạnh, anh bối rối,

điểm yếu của anh, dù sao cũng là sợ con gái khóc. Người Mẹ cố gắng run

rẩy đưa cánh tay không phải gắn dây truyền dịch lên khẽ vuốt tóc cô:

- Kìa! Sao chị lại khóc, mẹ không sao đâu mà, chỉ chóng mặt chút thôi.

- Con xin lỗi, chỉ là ... - Hạnh cố nín khóc, nhưng sự nỗ lực của cô chỉ có tác dụng ngược lại, cô nức nở. - Con xin lỗi.

- Ô hay! Tôi đã làm sao đâu mà chị phải khóc? Chị bận rộn công việc,

mẹ có bao giờ trách chị đâu nào? Mà ... - Bà ngước lên nhìn Việt - Đây

là ...

- Cháu là Việt, bạn của Hạnh ạ - Việt đỡ lời - Bác đã thấy đỡ hơn chưa ạ?

- Anh Việt đấy ư? Quý hóa quá, anh về thăm mẹ đấy à? Hạnh cứ kể về

anh luôn, - bà dừng lại một chút, tiếp lời - mẹ cũng muốn gặp anh một

lần. Đừng cho là mẹ già rồi đâm ra lẩm cẩm nhé, nhưng hai đứa định khi

nào thì cho tôi có cháu bế bồng?

- Ô kìa mẹ - Hạnh ngắt lời, bối rối, rõ ràng là mẹ cô nhầm Thái Việt

với Hoàng Việt, sự nhầm lẫn khiến cô cảm thấy đau nhói - Đây không ...

- Chị còn phấn đấu, còn học hành gì nữa? Bằng tuổi chị, mẹ đã có hai

anh trai của chị rồi đấy. - Bà nén tiếng thở dài, ánh mắt già nua nhìn

mãi phía xa xăm - Tiếc là cái chất độc của Ba chị đưa về từ chiến tranh, đã không cho tụi nó sống. May mà đến chị thì không sao, vậy mà em của

chị ...

Bà lại thở dài, nhìn cậu em đang mân mê con Robot, nước mắt ứa ra từ đôi mắt già nua đầy nếp nhăn.

- Mẹ còn hi vọng vào mỗi chị thôi, mà mẹ không sống được bao nhiêu nữa rồi ...

- Mẹ ... - Hạnh lại thổn thức, mỗi lời nói của mẹ như một mũi dao cứa vào lòng cô.

- Tụi con biết rồi ạ - Việt lại ngắt lời, trong tình huống này, thà

cứ để người bệnh phấn chấn tình thần thì tốt hơn. Tinh thần thoải mái,

vui vẻ cũng là phương thuốc tuyệt vời. Bà cụ đang bệnh, nếu biết chuyện

của Hạnh với Hoàng Việt, chắc chắn chẳc ích lợi gì, lại thêm suy nghĩ,

chỉ làm cho bệnh nặng hơn - Tụi con sẽ cố, mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.

- Anh ...

Hạnh nhìn Việt, đôi mắt mở to, bối rối. Không phải cô không hiểu ý

của Việt, nhưng rõ ràng việc anh làm khiến cô cảm thấy khó xử. Việt chỉ

nhìn cô, cười nhẹ và nháy mắt đẩy ẩn ý, bàn tay anh lại đặt trên vai cô, bóp nhẹ.

- Thưa mẹ, con có một phòng khám khá lớn ở thành phố này. Con xin

phép mời mẹ qua bên con điều trị có được không ạ? Dù sao ở đó tụi con có điều kiện để chăm sóc mẹ. Chứ ai lại để mẹ ở đây thế này?

- Không cần đâu, mẹ không sao mà ...

- Kìa mẹ, tụi con muốn chăm sóc mẹ tốt hơn mà. Với lại, dù sao Hạnh

cũng là bác sỹ, con cũng vậy. Có điều kiện, ai lại để mẹ nằm đây, em

nhỉ?

Hạnh mím môi, vẻ lúng túng thấy rõ, cô không biết phải trả lời Việt

thế nào, cũng không biết là mình đang vò trong tay tấm Drap giường bệnh.

- Ơ, em nghĩ là... à, vâng! Mẹ nên chuyển sang bên kia, ở đó có điều kiện tốt hơn mà mẹ.

- Thôi thì tùy anh chị, mẹ cũng già rồi, trời cho thế nào thì chịu

vậy, chỉ là ... em của chị ... - Bà lại nhìn đứa út của mình, xót xa -

Trông cả vào anh chị đấy ...

- Kìa mẹ ...

Hạnh lại bật khóc, khóc nức nở, không biết cô khóc vì thương mẹ,

thương em, hay vì đau xót cho cả bản thân mình nữa? Có lẽ là cả hai.

Việt thở dài, anh ước có ai đó giúp anh hết nỗi sợ nhìn những người mà

anh thương yêu khóc. Đổi lại, dù anh có phải trả cả gia tài của mình,

hẳn anh sẽ đồng ý mà không hề do dự.

Ngột ngạt vì mùi Cloramine B dùng để sát trùng trong phòng bệnh, Việt bước ra ngoài hành lang, gió thổi khá mạnh, và trời hơi lạnh. Thi

thoảng anh vẫn bị cảm giác bất lực gặm nhấm. Những lúc như thế, thường

thì anh tìm đến Phan và cả hai kéo nhau ra quán Cafe vỉa hè ở Nguyễn Du, để cho hương hoa Sữa và gió hồ Hale thổi bay đi mọi phiền muộn. Tiếc là giờ này Phan đang ở cách anh cả trăm cây số, và chắc là anh đang làm

việc, không thể có mặt ở đây được. Anh chàng bác sỹ Nhi khoa nhìn Thùy với ánh mắt không mấy thiện cảm,

nếu không muốn nói là chán ghét thấy rõ. Anh chàng với sự yêu quý hết

mực vị tân trưởng khoa của mình đang vòng hai tay trước ngực và nhìn

người đối diện với dáng điệu rõ ràng là hết sức kiềm chế. "Một con người tài giỏi như cô ấy - Anh chàng nghĩ - hết lòng yêu