
chối đi cùng Vũ, nhưng rồi lại tới đây một cách vô thức như người mộng du. Thảo đứng trên bãi cát, ngắm nhìn từng đám sương mù phủ
mờ, bay là là, chờn vờn trên mặt nước. Hai bên bờ sông, những bụi tre đổ xuống lòng sông những hình thù kỳ dị và bí ẩn trong thứ ánh sáng ảm đạm của buổi chiều tà. Có lẽ chẳng có nơi nào như thị trấn quê Thảo, khi mà sương mù có thể bao phủ lên mọi vật vào buổi chiều tà như lúc này. Phía xa xa, phía sau bờ Cù Lao đang ẩn hiện trong sương mù mờ ảo như một khu vườn của tiên giới là chiếc cầu treo bắc ngang sông, nối liền hai bên
bờ sông. Tất cả khung cảnh đó tạo nên một bức tranh chiều tà ảm đạm và
buồn bã. Có chăng bức tranh ảm đạm ấy còn điểm chút sắc màu tươi tắn với chút nắng chiều vàng lợt trên đỉnh cù lao. Thảo mở dây buộc thuyền, cô
muốn đến Cù Lao, chỉ một mình.
Nắng đã gần tắt hẳn, chỉ còn một chút ít ỏi nhảy nhót lên mỏm đá cao
vươn ra lòng sông tạo thành những mảng màu vàng lợt. Thảo buộc thuyền
vào cầu tàu, chạy vội lên mỏm đá, ánh nắng xéo khoai chiếu lên mặt đá.
Bóng cô xiên xiên chập chờn phủ lên ngọn cây Roi mọc dưới mép đá đang
đung đưa trong gió. Thảo dựa lưng vào gốc cây Ổi già, không biết đã bao
nhiêu tuổi? Bởi từ khi cô còn bé, cùng Phan và Vũ ra đây chơi đã thấy nó sừng sững đứng đó như một ngọn Hải Đăng thầm lặng. Ngọn Hải Đăng của
làng vạn chài trên sông, khi họ buộc vào ngọn cây một chiếc đèn trong
đêm tối để tránh cho thuyền đâm vào mỏm đá. Ngọn Hải Đăng còn là của
riêng ba đứa, bởi mỗi khi đứa nào cần gặp bạn, thì chỉ cần buộc lên ngọn cây một sợi dây có màu đặc trưng của mình để hai đứa kia có thể trông
thấy từ xa mà đến ngay.
Thế nhưng, lúc này đây khi cô muốn gặp Phan nhất thì chẳng thể nào
gặp được, dù cô có phủ kín ngọn cây đầy những sợi dây hiệu của mình. Cô
nhìn quanh, ngay chỗ cô đang ngồi đây, chỗ gốc cây Ổi già, là nơi Phan
trèo lên hái ổi cho cô, rồi bị ngã bong gân khi cành ổi bị gãy. Chỗ kia, chỗ bụi tre phía xa xa kia là chỗ Phan bị Vũ kéo rách cả áo khi hai
người đùa giỡn, giành nhau củ sắn nướng. Chỗ gốc Dẻ kia nữa là nơi Vũ
đánh mất con Gà luộc mà anh đã liều lĩnh ăn trộm của mẹ để đưa tới chia
cho Phan. Nhưng khi thấy bóng của Thảo đi tới, vì sợ Thảo mách mẹ, Vũ đã giấu nó sau gốc cây Dẻ và bị Cáo cắp mất. Còn chỗ kia nữa, chỗ kia là
nơi Phan đã tỉ mẩn tết từng chiếc Vương miện hoa Thạch Thảo cho cô. Chỗ
kia, là chỗ mà Phan, dù rất sợ Đỉa, nhưng vẫn cố ra vẻ dũng cảm bắt con
Đỉa đang bíu ở bắp đùi cô khi cô khóc thét lên vì sợ hãi. Chỗ kia, chỗ
kia, chỗ kia nữa, chỗ nào cũng khiến cho cô nhớ Phan da diết.
Nhưng giờ anh đang làm gì?
Phan đập quả trứng nhè nhẹ khiến người ta có cảm tưởng anh đang vỗ về dỗ dành nó. Quả trứng vẫn không vỡ, như đang cố chứng tỏ với Phan rằng
nó là một chú gà con cứng cỏi từ trong trứng nước. Bực mình, Phan gõ
sống dao mạnh hơn, khiến quả trứng như bị cắt đôi ra, rơi xuống lòng
chảo đầy dầu ăn đang sôi, lòng đỏ trứng văng ra tung tóe. Xèo, xèo, Phan bực bội đảo đũa mạnh tay như người ta đang xào rau khiến món trứng của
anh trở nên nát vụn. "Không sao - Phan chẹp miệng - không thành món
trứng ốp thì cũng là món trứng của riêng mình, có khi mình phải đi đăng
ký bản quyền mới được".
Phan dừng đũa, dùng khăn lau cẩn thận lên tấm hình của Thảo, được
dựng ngay ngắn trên kệ tủ trước mặt, mấy giọt dầu ăn đã bắn lên tận đấy. Anh mải mê ngắm nhìn bức hình mặc cho món trứng được anh vừa phát minh
ra sắp tiến thêm một bước nữa để trở thành món trứng khét. Anh nhớ Thảo
quá.
Tiếng điện thoại reo kéo Phan trở về với món trứng của mình. Anh bực
bội đổ cái thứ mới vừa rồi còn có màu vàng nay đã bắt đầu chuyển sang
màu đen vào thùng rác rồi chạy lên nhà nhấc máy. Giọng của Việt nghe u
ám, não nề như mới vừa được vớt lên từ dưới đáy biển.
- Cậu thế nào?
- Vẫn sống.
- Theo nghĩa nào?
- Chưa chết, - Phan thở dài, anh đang ở nhà một mình và rất nhớ Thảo - vẫn thở dài được.
- Tệ nhỉ?
- Còn tùy tính lạc quan của cậu. Còn cậu?
- Còn tùy tính lạc quan của cậu.
- Vậy thì đâu phải cậu gọi điện chỉ để hỏi thăm tớ?
- Tớ cần cậu.
- Chỉ cần mua thêm rượu thôi, tớ có sẵn mấy con mực rồi.
- Bao nhiêu?
- Đủ cho nỗi buồn của cậu là được.
- Vậy tớ lấy một thùng Vodka nhé?
- Cậu chắc chứ?
- Đừng lo
- Tớ không nói về rượu, tớ nói về cậu kia. Tâm trạng của cậu tệ đến thế kia à?
- Tớ cũng không rõ nữa, tớ không đủ ngôn từ để diễn tả nó, nhưng có thể tóm lại, tớ buồn.
- Vậy thì được, tớ sẽ đợi cậu với những con mực nướng. Tớ sẽ tiêu diệt hết mọi nỗi buồn của cậu, sẽ nhanh thôi, tin tớ đi.
Đặt chai rượu đã cạn sạch vào góc bàn, Phan mở tiếp chai thứ hai. Nãy giờ cả hai chỉ im lặng ngồi uống, không ai nói với ai một lời. Phan
nhìn Việt, chưa bao giờ anh thấy Việt có thái độ lạ lùng như vậy. Anh
chỉ uống, im lặng, và uống. Việt uống cứ như người khát uống nước lã,
nghĩa là cứ ngửa cổ ra, đổ rượu vào cổ họng, như nước đổ vào hang Dế.
Phan cũng không nói gì, anh biết, nếu cần nói, Việt sẽ biết lúc nào nên
nói. Việt lại ngửa cổ, đổ thêm một ly rượu nữa vào họng, anh cầm cọng
râu Mực lên, x