
Đại học
Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa nhưng ở thành phố Vũ Hán thì cũng có thể coi là trường đại học hàng đầu. Tôi có đầy lòng tự tin về bản thân mình, đã từng tràn đầy ý chí, phấn chấn, hiên ngang. Nhưng ngày hôm đó, khi tôi
nằm trên giường khóc đến mức không thể kìm lại được, tôi mới hiểu rằng
tôi đã luôn đề cao mình quá mức, đã luôn nghĩ mình quá kiên cường rồi.
Phải đối mặt với áp lực sinh tồn, đối mặt với tiền đồ còn chưa sáng tỏ,
ai mà chưa từng sợ hãi? Ai mà chưa từng thất vọng! Ai mà chưa từng do
dự! Ai mà chưa từng đau khổ...
Cứ khóc mãi, khóc mãi như vậy rồi ngủ lúc nào không hay. Đúng vào
khoảnh khắc khi tôi mới thiếp đi, tôi rất muốn rất muốn rằng, đi vào
giấc ngủ này rồi thì sẽ không tỉnh dậy nữ. Cứ như thế ngủ mãi ngủ mãi,
nhất định là trong giấc mơ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Nhưng tôi
lại vẫn tỉnh dậy, khi tỉnh dậy thì trời đã tối mịt, tôi đã ngủ cả một
buổi chiều. Căngmắt ra để nhìn cái màu xanh thẫm ở bên ngoài cửa sổ, tâm hồn trống rỗng, hư vô và không một chút sức lực. Gọi một cuộc điện
thoại về nhà, muốn báo cho mọi người biết hôm nay tôi lại bị loại. Tôi
hiểu là không nên mang đến cho cha mẹ nỗi buồn và sự phiền muộn này,
nhưng mà tôi đã quá yếu ớt rồi, tôi rất cần một chút an ủi và động viên.
Điện thoại đã kết nối, tôi báo cho cha mẹ biết là tôi vẫn chưa tìm
được việc làm. Tôi cố gắng tỏ ra thật bình thản, cố làm ra vẻ qua loa
hời hợt. Có thể là tôi giả vờ quá giống, cha mẹ cũng quá hiểu tôi rồi,
từ trước đến giờ tôi không phải là người dễ dàng kể khổ với người khác.
Họ bắt đầu hỏi han không thôi, giọng dồn dập căng thẳng. Tôi nghe thấy ở đầu dây bên kia họ đng giành nhau ống nghe để nói chuyện với tôi, đột
nhiên tôi cảm thấy mình thật vô liêm sỉ, thật chẳng hiểu biết gì, tại
sao lại phải báo chuyện đó cho cha mẹ biết kia chứ? Đã biết rõ là họ sẽ
lo lắng, đã biết rõ trên đời này chỉ có cha mẹ là thương yêu con gái
nhất, đã biết rõ là họ cũng sẽ buồn như tôi, tại sao lại còn cho họ biết cơ chứ? Tôi sợ mình sẽ bật khóc lên mất, cố nén chịu rồi nói với họ vài câu an ủi họ, tôi nói rằng tôi rất có lòng tin vào chính mình, rồi gác
máy.
Vừa đặt máy bàn xuống, thì điện thoại di động của tôi lại không ngừng đổ chuông. Đều là điện thoại từ nhà gọi đến. Tôi không nghe, bởi tôi
còn đang khóc, tôi lại khóc mất rồi. Tôi không dám, không đành, cũng
không muốn để cho họ biết tôi đang khóc, không muốn để cho họ biết rằng
cô con gái luôn vô cùng tự tin vô cùng kiên cường trong mắt họ lại đang
khóc vì không tìm được việc làm. Tiếng chuông cũng dần dần lắng xuống, nhưng nước mắt cứ rơi mãi không thôi. Một lúc lâu sau, tiếng chuông báo có tin nhắn từ điện thoại di động lại vang lên. Lại là tin nhắn mà bố
gửi tới. Hai cái tin nhắn rất dài. Ông nói: "Bố và mẹ biết rằng bây
giờ trong lòng con đang rất buồn, bố mẹ cũng rất buồn, làm bố làm mẹ mà
không giúp được gì khi con tìm việc, cũng chẳng có mối quan hệ hay "đầu
ra" nào ở bên ngoài, điều này làm cho bố mẹ khổ tâm lắm. Bố mẹ thật là
vô dụng! Nhưng không sao, con luôn là người xuất sắc nhất, từ nhỏ bố mẹ
đã luôn tin tưởng vào con! Phấn chấn lên nhé, nhất định con sẽ tìm được
việc làm!". 119 kí tự. Tôi thật không tưởng tượng nổi, cha mẹ tuổi già sức yếu mắt mờ đã phải tốn công tốn sức như thế nào để bấm được 119 kí
tự đó.
Tôi không tưởng tượng nổi dáng vẻ của cha mẹ, những người đã một nắng hai sương để nuôi dạy tôi, hôm nay đã vì tôi không tìm được việc làm mà tự trách mắng mình là "cũng chẳng có mối quan hệ hay "cửa ra" nào ở bên ngoài", tôi không tưởng tượng nổi tâm tư của họ, chỉ vì không giúp được gì cho con gái mà đã tự trách mình là vô dụng. Tôi không tưởng tượng
nổi sự lo âu và nỗi buồn tự đáy lòng của cha mẹ khi đó. Trong tôi như
đứt từng khúc ruột. Nước mắt giống như con nước vỡ bờ, cứ ồ ạt chảy ra,
tôi không dám khóc thành tiếng, tôi sợ rằng cha mẹ có ở cách tôi cả con
sông Trường Giang cũng cảm nhận được, tôi ôm mặt để mặc cho nước mắt
chảy ướt đẫm cả hai lòng bàn tay. Chúng ta đều không kiên cường giống
như trong tưởng tượng. Đối diện với cuộc sống, chúng ta đều là những kẻ
yếu đuối, đối diện với tình cảm, chúng ta càng yếu đuối hơn.
Cuối cùng thì tôi cũng "bán" được mình, với một cái giá mà tự tôi cho là phải chăng. Một tờ tạp chí ở Vũ Hán, lương1.200 tệ. Từ đó về sau vì
1.200 tệ này mà tận tâm phục vụ. Viết đến đây, cuốn tiểu thuyết tiến
gần đến phần kết. Ngôi trường trong năm học thứ tư giống như là một vở kịch tàn sớm, mọi người đều thờ ơ đi đi lại lại trên sân khấu. Những
loại quả có vẻ ngoài tươi ngon kia xem ra ngày càng không thể chịu nổi
nữa. Những gì tôi viết cũng đã cạn. Tôi chợt nghĩ tới một câu nói của
người bạn trên mạng đã từng bị tôi mắng, cậu ấy nói, bạn có một cuộc
sống đại học thật tồi tệ. Tôi nghĩ, đúng vậy. Tồi tệ đến mức, tôi
viết mà muốn khóc. Tôi đang mơ tưởng rằng, có thể dùng một cuốn tiểu
thuyết bé nhỏ và tỉ mỉ để kết thúc cuộc sống đại học của tôi.
Khi cuốn tiểu thuyết kết thúc, bến đậu của mọi người cũng đã rõ ràng. Trịnh Thuấn Ngôn thi đỗ nghiên cứu sinh củ