
đến nơi
nhìn thấy tình cảm lúc bấy giờ, tôi vẫn thấy giật bắn người. Một cái sân vận động lớn như vậy mà chật ních người, mỗi một tấc đất đều có một đôi chân, trước mỗi bàn tuyển dụng chật như nêm cối. Đến khi tôi đến nơi
thì hầu như không còn cách nào để vào được bên trong nữa, bởi vì đã quá
đông người rồi, chen cũng không chen nổi nữa!
Tôi ăn mặc phong phanh đứng ở ngoài. Vì cái được gọi là "hình tượng", tôi đành phải cởi bỏ những chiếc áo lông vũ, áo bông cồng kềnh trong
thời tiết lạnh giá nhất ở Vũ Hán này, để tạo một dáng vẻ với mũ áo chỉnh tề và đẹp thướt tha. Từ bên ngoài cửa kính nhìn thấy cảnh tượng đông
đến mức không còn một khe hở ở bên trong nhà thi đấu, toàn thấy người là người, tôi cảm thấy cả cuộc đời mình sẽ không bao giờ gặp được một đám
người đông đúc hơn lúc này, và cũng sẽ không bao giờ rõ hơn lúc này rằng số lượng tuyển dụng lớn rốt cuộc là tuyển vào được bao nhiêu sinh viên! Những sinh viên không đến kịp đứng ở ngoài dán mặt vào tấm cửa kính,
thứ ánh sáng vô cùng lạnh lẽo toả ra từ kính đã làm méo mó khuôn mặt của họ, nhưng sự lo lắng và hi vọng vẫn cứ hiện rõ trên từng nét mặt! Tôi rất sợ cánh cửa kính đó bất ngờ đổ sập xuống. Một năm, ngay trước thềm
năm mới, cũng là năm mà sinh viên khoá 98 tốt nghiệp rồi tìm việc làm,
năm đó là lớp đầu tiên sinh viên tốt nghiệp ra trường tìm việc làm sau
khi tham gia tuyển dụng, cánh cửa này đã từng bị chen chúc đến vỡ tung.
Các tờ báo ở Vũ Hán hầu như đều có đăng tin này. Khi ấy tôi mới đang học năm thứ hai đại học, lúc đọc mẩu tin tôi cảm thấy đó là một sự việc sao mà xa xôi và hoang đường đến vậy, nhưng đến hôm nay, khi tới sân vận
động này, tôi mới biết được rằng, tất cả những điều tôi vốn cho rằng là
xa xôi và hoang đường đó đang hiện ra trước mắt tôi chân thực và đột
ngột đến vậy, tôi không thể né tránh, ngoài đối mặt ra thì tôi không còn sự lựa chọn nào khác! Tôi nhìn ngắm biết bao gương mặt trẻ trung, sôi
nổi, tôi muốn khóc quá. Nhưng một giọt nước mắt cũng không thể chảy ra.
Như vậy có được gì đâu cơ chứ, khóc rồi thì sẽ ra sao chứ? Ngoài đối
mặt, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Cho đến hết buổi trưa, người ở nơi tuyển dụng mới ít đi một chút. Cái gọi là ít đi một chút chẳng qua là khi chui qua luồn lại ở trong hội
trường đã dễ dàng hơn chút xíu. Mà lúc này cũng đã có một số đơn vị
tuyển dụng thu dọn bàn ra về rồi. Những đơn vị tuyển dụng còn lại, chỉ
cần chen được vào bên trong là tôi sẽ đặt ngay một bộ hồ sơ xuống trước
mặt họ. Tôi cần rất nhiều cơ hội, bởi tôi hiểu rằng tôi phải đợi người
ta chọn mình. Khó khăn lắm tôi mới chen vào được đến trước mặt một
người phụ trách tuyển dụng của một đơn vị, hồ sơ vừa mới đưa ra chưa kịp nói vài câu với ông ấy, người đó đã lạnh lùng nói, không cần nữ sinh,
không cần phải nộp hồ sơ nữa, nộp cũng chỉ làm chúng tôi nhiều việc hơn
mà cũng phí hồ sơ của mọi người.
"Không cần nữ sinh!", lại là bốn chữ đó. Tôi đã có vô số lần nghe
được bốn chữ đó, có khi họ nói là không cần nữ sinh, có khi họ nói là nữ sinh không cần. Khi họ nói xong câu đó thường thì họ không nhìn lại
chúng tôi một cái, liền đuổi chúng tôi đi giống như là xua đuổi lũ súc
vật vậy. Thái độ xem thường mà cũng không bình tĩnh đó dường như coi nữ
sinh giống như đồ bỏ đi, giống như là rác rưởi, là vật sở hữu... nói
chung không phải là người đáng được tôn trọng như nhau và có được những
cơ hội ngang nhau. Tôi nhận lại hồ sơ của mình một cách suy sụp, buồn bã chen ra ngoài. Ông ta không muốn phí lời với tôi, tôi cũng không muốn
phí lời với ông ta, việc làm vẫn cứ có, cuộc sống vẫn có những bước
chuyển mới. Tuy rằng mỗi một đợt tuyển dụng đã làm cho cái tính cách
ương ngạnh cáu bẳn của tôi bị tiêu diệt gần như là không còn dấu tích
gì, nhưng sự tự tôn bướng bỉnh mà mẫn cảm của tôi thì vẫn còn giữ được
một chút. Không phải là tôi chưa từng nghĩ rằng cần phải hoàn toàn vứt
bỏ chúng đi, nhưng tôi không làm được. Dù có thấp kém đến đâu đi chăng
nữa tôi cũng không làm được cái việc mặt dạn mày dày, cứ cho là bị dồn
ép làm những việc xấu xa, tôi cũng sẽ chỉ bán nụ cười không bán thân.
Buổi chiều hôm đó, trong vòng hai giờ đồng hồ tôi đã nộp đi hai mươi
bản sơ yếu lí lịch. Tôi không nhớ nổi rốt cuộc là mình đã nộp cho những
đơn vị nào và vào những vị trí nào nữa. Tôi chỉ còn biết đờ đẫn làm
những động tác giống nhau, chen vào, đến trước bàn, xếp hàng đợi, mỉm
cười, nói một vài câu đơn giản, nộp hồ sơ, lại chen ra khỏi đám đông. Đi đi lại lại, gắng gượng, mệt mỏi, tuyệt vọng, đờ đẫn. Đến tầm ba bốn
giờ chiều, trong hội trường hầu như là không còn ai nữa, chỉ còn lại vài đơn vị cũng đã bắt đầu thu dọn. Khi một công ty dọn bàn và những tấm
bảng lướt qua người tôi, tôi đã nhìn thấy rõ ràng một tập hồ sơ từ trên
mặt bàn trượt rơi xuống đất, "bịch" một tiếng nặng nề. Anh ta nhìn
thấy, đồng nghiệp của anh ta cũng nhìn thấy, vậy mà, cả hai người đều
làm như là chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn cứ tiếp tục thu dọn bàn ghế và biển quảng cáo. Sau khi chuyển những tấm bảng ra khỏi hội trường, hai
người liề